Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt mũi của người này ước chừng bốn mươi, có điều Dương Bách Xuyên biết người tu hành không thể nhìn mặt, nói không chừng người này chính là một lão già đã tu luyện hàng trăm năm, vết sẹo trên mặt ông ta khiến ông ta trông lại càng hung ác hơn.

Dù sao thì trong mắt Dương Bách Xuyên ông ta không phải người lương thiện.

Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên lạnh lẽo cả người nói: "Chẳng lẽ vừa tới Sơn Hải Giới đã bị người ta giết ư?"

Sau khi hắn lẩm bẩm trong lòng thì có cảm giác không thể nào, nếu đối phương muốn giết hắn và tiểu hòa thượng thì vừa nãy đã ra tay rồi chứ không phải chỉ phong ấn tu vi thôi.

Quả nhiên lúc này hai người khác cũng đi tới, một người trong số đó mở miệng hỏi: "Đại ca, tại sao huynh không giết luôn cho xong việc? Cần gì phải phong ấn tu vi của bọn chúng phiền phức như vậy, chỉ là hai con sâu cái kiến mà thôi."

Lúc này Mặt Sẹo trầm giọng nói: "Dạo gần đây trong mỏ đã có rất nhiều thợ mỏ chết, sản lượng giảm sút nghiêm trọng, thiếu người nghiêm trọng, bên phía thành chủ đã hỏi tới rồi, sau này bắt được người thì đừng giết, trực tiếp phong ấn tu vi vứt xuống mỏ, nếu không có ai khai thác thì cuối cùng thành chủ đại nhân vẫn trách cứ ba người huynh đệ chúng ta."

"Đệ đã hiểu, vậy để để đâm xuyên xương tỳ bà của hai thằng nhóc này rồi khóa lại, miễn cho bọn chúng lại bỏ trốn. Cho các ngươi trốn này!" Người nọ vừa nói vừa hung hăng đá một cước vào bên hông Dương Bách Xuyên.

"Răng rắc!" Một tiếng nặng nề vang lên, Dương Bách Xuyên nghe thấy xương bên hông đã gãy, trong lòng hận tới nghiến răng. hắn nheo mắt nhìn người đá mình, người nọ đưa lưng về phía ánh trăng nên không thấy rõ mặt, có điều vẫn thấy được người này tóc dài thắt bím, Dương Bách Xuyên ghi nhớ trong lòng.

"Lão tam à đệ động não đi, đại ca là tu vi đại thành Kim Đan trung kỳ, chỉ thiếu chút nữa là Kim Đan hậu kỳ, có ai không biết một tay thuật giam cầm phong ấn của đại ca chúng ta kiệt xuất thiên hạ chứ? Người bị đại ca tự tay phong ấn, không có tu vi Nguyên Anh thì đừng hòng hóa giải, còn cần đệ thêm xiềng xích sao?

Hơn nữa chúng ta bắt hắn đi đào quặng, nếu đệ thật sự khóa xương tỳ bà của bọn chúng, lại còn xích lại, đến lúc đó làm gì có sức mà đào quặng. Công việc của ba huynh đệ chúng ta là hầm mỏ, không có sản lượng thì thành chủ đại nhân sẽ trách cứ, vì vậy đại ca nói cũng đúng, sau này người bắt được không thể giết, muốn chết cũng phải chết trong mỏ, đại ca huynh thấy đúng không?"

Người còn lại hiển nhiên là lão nhị trong số ba huynh đệ, miệng lưỡi rất trơn tru.

"Ừ, lão nhị nói không sai, sau này lão tam hãy học tập lão nhị nhiều một chút, mọi chuyện hãy động não nhiều vào. Được rồi, tiếp tục nhốt hai thằng nhóc này đi, sáng sớm ngày mai sẽ đưa tới khu mỏ." Mặt Sẹo nói.

"Vâng, đại ca!"

Lão nhị và lão tam vội vàng trả lời.

...

Cuối cùng Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng chạy trốn thấy bại, ngược lại còn bị người ta phong ấn tu vi, gãy xương, bị vứt vào nhà tù lần nữa giống như chó chết, biến thành tù nhân.

Đương nhiên trong quá trình đó không thể thiếu việc bị Tóc Thắt Bím đạp thêm mấy phát.

Dương Bách Xuyên chỉ có thể cắn răng nhịn xuống. hắn biết có phản kháng cũng vô dụng, ngược lại còn bị đánh dữ dội hơn, hơn nữa tu vi của hắn đã bị phong ấn, hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Vì kế hoạch hiện tại, Dương Bách Xuyên chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Trong lòng hắn thầm thề chỉ cần hắn có thể sống tiếp thì nhất định sẽ chém ba huynh đệ này thành muôn mảnh.

Một đêm trôi qua, hắn nằm trên mặt đất nhà tù lạnh như băng, thử dùng đủ mọi biện pháp tấn công vào phong ấn của Mặt Sẹo nhưng đều không thành công, cuối cùng Dương Bách Xuyên chỉ có thể từ bỏ.

Có điều Dương Bách Xuyên không hề nản lòng, bởi vì hắn còn có sư phụ Vân Thiên Tà, chỉ cần lão già tỉnh lại là hắn có thể thoát khỏi cảnh khốn khó, tạm thời chỉ có thể cầu nguyện lão già mau thức tỉnh.

Tiểu hòa thượng cũng đã tỉnh lại, mặt mày cậu ta nản lòng thoái chí, cả nói cũng nói rất ít, Dương Bách Xuyên chỉ có thể an ủi cậu ta nhất định sẽ có biện pháp trốn thoát.

Ngày hôm sau vừa mới sáng sớm Tóc Thắt Bím đã dẫn người tới nhà tù bắt Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng ra ngoài, không cần hỏi cũng biết là bị bắt đi đào quặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK