Sau khi m Dương Xà vào sơn động không lâu, Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm từ chân trời bay tới. Từ xa hắn đã nhìn thấy một ngọn núi đá đỏ sừng sững.
"Thu Nhi hiện thân tìm xung quanh xem có sơn động không." Dương Bách Xuyên nói với Diệp Vô Tâm.
Hắn vừa dứt lời, Diệp Vô Tâm đã chỉ về phía trước: "Chẳng phải bên kia có một cái sao?"
Advertisement
"Qua đó xem thử. Theo ta biết Quan Thiên Ngạo nhốt Hạ Thiền sư tỷ ở trong sơn động núi đá đỏ này. Nếu không có sơn động nào khác thì chắc là chỗ này rồi."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào sơn động.
Sơn động này hoàn toàn là đá đỏ. Đi vào trong sơn động, trên vách đá hai bên loáng thoáng phản xạ ánh sáng màu đỏ nhạt chứ không phải đen ngòm.
Advertisement
Sau khi đi được hơn mười mét, Ngô Mặc Thu đột nhiên cất lời: "Tiên sinh, ta ngửi thấy khí tức của tên m Dương Xà lúc trước ở đây."
Mặt Dương Bách Xuyên biến sắc. Nghe Ngô Mặc Thu nói vậy, hắn cũng phát hiện trong không khí có khí tức của m Dương Xà. Hắn lập tức nhắm mắt lại, phóng linh thức cường đại ra ngoài.
Một giây sau, Dương Bách Xuyên giận bay màu, sát ý bùng nổ.
"Sao thế?" Diệp Vô Tâm và Ngô Mặc Thu đều bị sát ý trên người hắn dọa sợ.
"Đừng hỏi nữa, đi mau, Hạ sư tỷ gặp nguy hiểm." Nói xong hắn vội vàng lao đi, Diệp Vô Tâm và Ngô Mặc Thu theo sát phía sau.
Dương Bách Xuyên mang theo sát ý ngút trời xông về phía trước với tốc độ nhanh nhất. Vừa rồi hắn phóng linh thức ra ngoài, không ngờ lại trông thấy trong động đá vôi cách hơn mười mét ở phía trước, tên lưỡng tính bất nam bất nữ mà m Dương Xà biến thành đang cởi quần áo của Hạ Thiền. Mà Hạ Thiền thì ở trong trạng thái toàn thân mềm nhũn, hình như không thể động đậy.
Dương Bách Xuyên nổi giận.
Tên khốn Quan Thiên Ngạo nhốt Hạ Thiền ở đây, chính hắn ta cũng không ngờ tên quái vật m Dương Xà sẽ tìm đến. Dương Bách Xuyên nhớ là Hầu Đậu Đậu nói m Dương Xà dâm đãng, tức thì da đầu tê rần.
Hắn nhủ bụng mình phải chạy mau cho kịp, nếu muộn thêm chút nữa thì Hạ Thiền sẽ bị tên quái vật lưỡng tính m Dương Xà này lấy âm bổ dương.
Khoảng cách hơn mười mét thoáng cái đã đến nơi.
Sơn động có hình chữ Thất (七), đi qua là tới một hang động lớn. Dương Bách Xuyên nén giận, không phát ra âm thanh, định tung một đòn giết chết Âm Dương Xà.
Nhung khi hắn đến hang động lại không thấy m Dương Xà đâu, chỉ có Hạ Thiền trần truồng nằm trên tảng đá lớn. Nàng đang ngọ nguậy, ánh mắt mơ màng, phát ra tiếng thở dốc.
Sau đó, Diệp Vô Tâm và Ngô Mặc Thu cũng nhìn thấy.
"Á!"
Hai người nhìn thấy Hạ Thiền trần truồng nằm trên tảng đá lớn, lập tức thốt lên đầy kinh ngạc.
Lúc này tên họ Dương nào đó mới như sực tỉnh khỏi cơn mơ, hắng giọng nói: "À thì, hai người đi tìm y phục mặc cho Hạ sư tỷ đi. Rõ ràng là lúc nãy ta nhìn thấy m Dương Xà, nhưng sau khi vào lại không thấy."
Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đi vào hang động. Hai người phía sau vội vàng đi đến chỗ Hạ Thiền.
Thật ra cả hang động chỉ khoảng sáu bảy mươi mét vuông, không gian không lớn lắm, hơn nữa liếc mắt một cái là nhìn được bao quát, không có cửa động nào khác ngoài một cửa ra vào.
Vách đá xung quanh cũng bằng phẳng, không thể ẩn nấp.
Nhưng Dương Bách Xuyên biết kẻ mà linh thức của hắn nhìn thấy chính là tên yêu dị do Âm Dương Xà hóa thành, không thể sai được.
Hắn sợ đánh rắn động cỏ nên sau khi linh thức phát hiện ra m Dương Xà, hắn không phát ra âm thanh, muốn tiến vào tung một đòn giết chết đối phương. Ai dè chỉ chớp mắt đối phương đã biến mất không còn tăm hơi.
Điều này rất kỳ lạ. Do đó, Dương Bách Xuyên cho rằng m Dương Xà vẫn đang ở trong sơn động, chẳng qua là ả dùng thủ đoạn nào đó ẩn nấp mà thôi.
Dương Bách Xuyên không đi xa mà đứng cách cửa ra vào ba mét, phóng tầm mắt quan sát từng chút một hòng tìm kiếm m Dương Xà.
Mà lúc này, Diệp Vô Tâm đang mặc đồ cho Hạ Thiền trên tảng đá lớn bằng phẳng bỗng nói: "Sao ta lại cảm thấy đầu óc choáng váng thế nhỉ?"