Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn hơi con khóe miệng, biết con rối đen đã xong đời.

Lúc này cảm thấy kình phong lao đến sau lưng, hắn biết đòn công kích của con rối đến đã đến, di chuyển dưới chân, lắc mình rời khỏi tế đàn 3 mét.

Lần này hắn đã có chuẩn bị trước, sao có thể lại ăn một thương.

tất cả mọi chuyện xảy ra trong tế đàn, từ việc tính kế khi ở trong hồ Càn Khôn đến lúc này, Dương Bách Xuyên đã dự đoán trước, thần kinh căng chặt.

Tất nhiên đã tính toán được thời gian công kích của con rối trắng, hắn sẽ không bị thương lần thứ hai.

Sau khi lắc mình đi ra khỏi 3 mét của tế đàn, Dương Bách Xuyên dừng lại.

Lúc này nhìn thấy con rối trắng dừng lại, trước sau không rời khỏi tế đàn.

Dương Bách Xuyên biết nếu lúc này con rối trắng bị người thao tác, chắc chắn sẽ nhảy xuống dưới tế đàn, đuổi giết chính mình.

Cũng may trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, chủ nhân thao tác con rối đã không còn, nhiều nhất chỉ còn lại lực ý chí cố định để bảo vệ tế đàn, không cho bọn chúng rời khỏi phạm vi 3 mét của tế đàn.

Lúc này con rối trắng giống như người máy không còn điện, sau khi bị hắn đâm một kiếm đã hao gần hết năng lượng, hiện tại hoàn toàn bất động, đã bị trấn áp thành công.

Nhìn con rối trắng trở lại tế đàn đứng yên tại chỗ, Dương Bách Xuyên nở nụ cười,

Còn lại một con thì dễ làm, cho dù là Nguyên Anh, hắn cũng có tin tưởng có thể làm hao hết năng lượng của nó.

Hít một hơi thật sâu, Dương Bách Xuyên chuẩn bị đối phó với con rối trắng. Lần này hắn định đối kháng chính diện với con rối trắng, dù sao hắn miễn cưỡng có thể đỡ được công kích của nó.

Còn con rối trắng sẽ bị công kích cường đại hao hết năng lượng còn sót lại, Dương Bách Xuyên tin tưởng người cười đến cuối cùng sẽ là hắn.

Hơn nữa trên người hắn còn có giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, bị đánh cũng có thể kháng được vài cái.

Động thân, Dương Bách Xuyên giơ kiếm Đồ Long lên, chém xuống người con rối trắng.

Quả nhiên, vừa bước vào trong vòng 3 mét, lưỡi lê của con rối trắng đã lao đến.

“Ầm đùng!”

Thương kiếm va chạm nổ đùng đùng, dao động năng lượng cường đại bùng nổ giữa hai người.

Cánh tay của Dương Bách Xuyên tê dại, sau một kích giao phong nhanh chóng rút lui ra ngoài 3 mét.

Cánh tay tê dại, chân khí trong cơ thể quay cuồng, nhưng Dương Bách Xuyên đã đỡ được một đòn của con rối trắng. Hơn nữa điều làm hắn vui sướng là, so với lúc trước, lực lượng của con rối trắng đã giảm xuống.

Lần đầu tiên đánh với con rối trắng, ngoại trừ cánh tay bị tê dại, khóe miệng hắn còn nứt vỡ chảy máu, khí huyết không xong, lần này chỉ có cánh tay bị tê dại, chân khí tán loạn.

Thành công một lần chắc chắn lần thứ hai sẽ nhẹ nhàng hơn, vận chuyển công pháp chải vuốt chân khí, Dương Bách Xuyên bắt đầu đòn công kích thứ hai.

“Keng ~”

Lần lùi về này, Dương Bách Xuyên cảm thấy cánh tay của mình tê dại, chân khí không bị loạn, lực lượng của con rối trắng lại yếu bớt.

Lần thứ ba, Dương Bách Xuyên và con rối trắng ngang sức ngang tài.

Lần thứ tư, chiếm thượng phong.

Lần thứ năm, Dương Bách Xuyên đánh con rối trắng xuống tế đàn.

Lúc này Dương Bách Xuyên cười, khắc văn trên ngực con rối trắng đã vô cùng ảm đạm. Hắn không dừng lại nghỉ ngơi, ăn thêm một quả linh đào bổ sung chân khí, năm lần cứng đối cứng, hắn không chỉ thi triển kiếm Đồ Long, thần thông Thủ Bộ và thân pháp thần thông cùng một lúc, tiêu hao chân khí cũng vô cùng kinh người.

Dù sao kết quả thua cuộc của con rối trắng đã được quyết định, hắn cũng không vội, ăn linh đào bổ sung chân khí trước rồi tính.

Loại thời điểm này, Dương Bách Xuyên âm thầm may mắn hồ Càn Khôn có loại chí bảo như linh đảo, bên trong cất chứa linh khí vô cùng thuần tịnh, gần như không cần luyện hóa, rất nhanh có thể chuyển hóa thành chân khí.

Chờ nửa giờ, linh đào đã luyện xong, chân khí khôi phục tràn đầy, Dương Bách Xuyên mở hai mắt, tinh quang bắn ra, đứng dậy khởi xướng đợt tấn công thứ hai.

“Ầm đùng!”

Con rối trắng đã hao hết lực lượng không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên, sau khi chống chọi với Dương Bách Xuyên lần thứ sáu, bay ngược ra ngoài, trực tiếp lao ra dừng ở ngoài mười mấy mét, ầm ầm ngã xuống, không đứng lên.

Dương Bách Xuyên biết năng lượng của con rối trắng đã hao hết.

Nhưng hắn vẫn không yên tâm, lắc mình qua xem, quả nhiên khắc văn trên ngực của con rối trắng và đen đã không còn ánh sáng, đây chính là biểu hiện năng lượng trong cơ thể của con rối bị hao hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK