Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này lão nhị mặc đồ màu vàng nói xong, trong tay xuất hiện hai mươi, ba mươi quả cầu huyết sắc lấp lánh phát sáng, kích thước lớn nhỏ không đều, nhìn lại bên trong là từng bóng người.

Đám người Dương Bách Xuyên vừa thấy vậy, mặt mày lập tức trở nên khó coi.

Huyết cầu mà nữ tử áo vàng giao cho nữ tử áo tím cầm đầu là tinh huyết hồn phách của đệ tử các nhà.

Nữ tử áo tím mở miệng nói: "Các ngươi hộ pháp để ta huyết tế bản thể, nếu thành công, ngày sau tỷ muội ta sẽ tự do."

"Đại tỷ yên tâm..." Tám hồ ly muội muội khác đều canh giữ xung quanh ngai vàng, phòng ngừa đám người Dương Bách Xuyên đánh tới.

"Giết..." Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảnh này, không có thiện cảm gì với chín hồ ly Thiên Tiên, rất hiển nhiên nó đã thông qua ảo cảnh bóp chết đệ tử của mấy đại Thánh Địa, luyện hóa tất cả tinh huyết và thu lấy Nguyên Thần hồn phách của mọi người, hóa thành huyết cầu để hiến tế cho thạch điêu Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương.

Lúc trước hồ ly muội muội áo tím đã từng nói, chỉ cần huyết tế thạch điêu thì bọn nó có thể rời đi, không còn ở bị nhốt trong Hành Cung Thiên Yêu nữa, hơn nữa còn có thể mở ra bảo tàng của Thiên Yêu Chi Chủ.

Nhưng trong bảo tàng này rốt cuộc có cái gì thì không ai biết rõ.

Theo Dương Bách Xuyên, nếu để cho chín con hồ ly này huyết tế thành công, đến lúc đó một khi bảo tàng mở ra lỡ như có nguy hiểm gì, chẳng phải càng tệ hơn sao, hắn nghĩ thừa dịp chúng nó huyết tế thì xông lên ngăn cản mới là tốt nhất.

Tuy nhiên khi hắn nói dứt một tiếng giết, lại không một ai phối hợp với hắn.

Ánh mắt hắn đảo qua, từ sâu trong ánh mắt mọi người hắn thấy được chờ mong...

Mộ Trường Phong, Hiên Viên Linh Hề, Mai Hoa tiên tử, Khương Thế Long, Minh Du Nhiên, tất cả đều như thế.

Lần này Dương Bách Xuyên lập tức sáng tỏ, tất cả bọn họ đều hy vọng hồ yêu mở bảo tàng...

Ha ha... Đây chính là sự tàn khốc và hiện thực của Tu Chân Giới sao?

Vì cái gọi là bảo tàng, ngay cả đệ tử đồng môn sắp sửa hồn phi phách tán cũng không màng đến.

Giờ phút này, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên sinh ra cảm giác chán ghét.

Tuy là người mở ra bảo tàng là kẻ địch hồ yêu, nhưng mỗi một người trong đám Mộ Trường Phong đều ấp ủ chờ mong.

Ngẫm lại cũng đúng, người của cửu đại thánh địa bọn họ tới đây không phải vì bảo tàng của Thiên Yêu Chi Chủ sao?

Hôm nay có người mở ra bảo tàng, cớ sao không làm?

Về phần đệ tử đồng môn đã chết...

Con đường tu chân, có ai hy sinh mà không đổ máu?

Dương Bách Xuyên chìm trong suy nghĩ...

Hắn đang nghĩ chẳng lẽ đây là ý nghĩa và bản chất của Tu Chân Giới ư?

Nếu như ý nghĩa và bản chất của tu chân là biến con người ta trở nên lạnh lùng vô tình, vậy truy cầu đại đạo còn có ý nghĩa gì?

Từ lúc mới bắt đầu tu chân cho tới bây giờ hắn trải qua quá nhiều lần sinh tử chồng chất, cũng hiểu rằng tu chân rất tàn khốc, nhưng chưa lần nào cảm thấy hiện thực trực quan như bây giờ, nhìn thấu trong mắt, trải qua trong người.

Sự ghê tởm của tu chân đã hoàn toàn mở ra cửa lớn trong lòng Dương Bách Xuyên, điều này làm cho hắn cảm thấy chán ghét cực độ.

Hắn đối với loại cảm giác này hắn cực kỳ không thích.

...

"Sư tổ, người chết cũng đã chết rồi, chúng ta truy cứu cũng không có ý nghĩa, mục đích khi chúng ta tiến vào Hành Cung Thiên Yêu là xông đến cuối cùng, mở ra bảo tàng Thiên Yêu Chi Chủ.

Tuy rằng bây giờ người mở ra bảo tàng lại là mấy con hồ ly, nhưng cũng coi như là giúp chúng ta, dù sao bọn chúng mở ra bảo tàng, cơ hội và cơ duyên của mỗi người trong chúng ta đều giống nhau.

Nói theo một góc độ khác, mục đích của chúng ta và mấy con hồ yêu này giống nhau, đều muốn mở kho báu của Thiên Yêu Chi Chủ.

Cho nên chúng ta không cần phải xông lên ngăn cản, cũng không cần phải đi báo thù, chờ mấy con hồ yêu mở ra bảo tàng Thiên Yêu Chi Chủ, chúng ta lại giết bọn chúng cũng có thể báo thù, xin sư tổ hãy chờ thêm một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK