Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên mừng phát điên, chỉ cần tiểu Phượng Hoàng nghe lời của hắn, có nhận chủ hay không thì quan trọng gì?

Dù sao thì chỉ cần đạt được mục đích là được rồi.

Hiện tại, tiểu Phượng Hoàng đã được ấp nở, Dương Bách Xuyên cũng phải suy nghĩ xem lúc nào nên ra ngoài, ngoài kia nhiều ấu thú vì hắn mà bị hiến tế đại trận như vậy, mặc dù là yêu tộc nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn có trở ngại, cảm thấy khó chịu, nhanh chóng ra ngoài cứu được chút nào thì hay chút ấy.

Còn có Ngô Mặc Thu, dù sống hay chết thì hắn cũng phải khiến cho kẻ bắt nàng đi – Tề Mặc Hàng xuống mười tám tầng địa ngục.

Advertisement

Nhìn tiểu Phượng Hoàng, Dương Bách Xuyên hỏi: “Tiểu Phượng Hoàng, muội có thể phun ra lửa không?”

“Đương nhiên là có thể rồi ~” Tiểu Phượng Hoàng đáp.

“Vậy lát nữa, muội theo ca ca ra ngoài, muội phun lửa thiêu mấy tên khốn nạn dám bắt nạt ca ca, có được không?” Dương Bách Xuyên bắt đầu dụ dỗ tiểu Phượng Hoàng.

Advertisement

“A, bắt nạt ca ca là không được, muội sẽ dùng lửa thiêu chết lũ xấu xa.” Tiểu Phượng Hoàng đáp.

“Được được được ~” Vậy bây giờ chúng ta đi nhé. Dương Bách Xuyên vui vẻ nói.

“Ca ca đợi một lát ~” tiểu Phượng Hoàng nói xong, đột nhiên bước tới trước vỏ trứng của nó, giống như gà mổ thóc ăn sạch hết vỏ sức màu đỏ.

Dương Bách Xuyên lập tức nhìn thấy toàn thân của tiểu Phượng Hoàng tỏa ra ánh sáng màu đỏ thẫm, như biến thành một mặt trời nhỏ, tia sáng chói lóa màu đỏ khiến Dương Bách Xuyên nhắm mắt theo bản năng.

Giây sau, khi Dương Bách Xuyên cảm nhận được ánh sáng đã biến mất, hắn mở hai mắt ra lại trông thấy tiểu Phượng Hoàng giống gà ta đã biến mất, nhưng vị trí đó lại xuất hiện một bé gái mặc quần áo màu đỏ rực, nhìn qua thì giống như Đường Đường khi hắn gặp lần đầu, nhưng bé gái này so với Đường Đường thì ít nhất cũng nhỏ hơn ba tuổi.

Dương Bách Xuyên chỉ có thể dùng ‘Xinh đẹp, đáng yêu’ để hình dung đứa bé đang đứng trước mặt mình, giống như búp bê bằng sứ, vô cùng đáng yêu, khiến cho người khác nhìn là yêu thích.

“Muội... muội là tiểu Phượng Hoàng?” Dương Bách Xuyên lắp bắp hỏi.

“Đúng ~” Bé gái trông cực kỳ đáng yêu nhưng trên mặt lại có không hề có biểu cảm ngây thơ như một cô bé nhỏ, lúc trả lời Dương Bách Xuyên lại lạnh như băng.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên lo lắng, liệu tiểu Phượng Hoàng có thay đổi gì không?

Không ngờ, sau khi ăn vỏ trứng của mình, phượng hoàng lại hóa hình rồi?

“Đây chính là điểm khác nhau giữa chim thần với người thường sao? Yêu cầm bình thường muốn hóa hình thì phải đợi tu luyện tới tứ chuyển có cùng cấp bậc với Nguyên Anh thì mới có thể, tiểu Phượng Hoàng vừa sinh ra đã hóa hình, không thể không nói đây xác thực là điểm ưu ái của chim thần.” Dương Bách Xuyên nhìn thấy tiểu Phượng Hoàng như vậy thì tự lẩm bẩm.

Mặc kệ thế nào, tạm thời thì tiểu Phượng Hoàng vẫn nghe lời của hắn, như vậy là đủ rồi, hắn cũng không trông đợi việc một con chim thần Phượng Hoàng sẽ nghe lời mình mãi, đây là chuyện không thể nào, ngay cả bản thân hắn cũng không tin.

Nhìn tiểu Phượng Hoàng mặc quần áo màu đỏ rực, Dương Bách Xuyên khẽ động tâm: “Hôm nay là ngày muội sinh ra, vừa ra đời đã hóa hình thành một bé gái nhỏ, ca ca đặt tên cho muội nhé?”

Hai mắt tiểu Phượng Hoàng sáng lên: “Được ~” Tiểu Phượng Hoàng có chút kiệm chữ như vàng.

“Nếu đã là ca ca của muội, vậy thì lấy theo họ của ta đi, ca ca tên là Dương Bách Xuyên, sau này muội tên là Dương San Hồng, ở nhà muội còn có một tỷ tỷ tên là Dương San San.” Dương Bách Xuyên nghĩ đến muội muội của mình, vì vậy đã đặt cho tiểu Phượng Hoàng cái tên Dương San Hồng.

San San, San Hồng, nghe cũng không tồi.

“Vâng, cảm ơn ca ca, sau này muội có tên là Dương San Hồng rồi.” Tiểu Phượng Hoàng dường như rất vui vẻ.

“San Hồng này, bây giờ chúng ta sẽ ta ngoài để đánh kẻ xấu, ca ca bảo muội phun lửa vào ai thì muội phun vào kẻ đó nhé, hắn luôn cảm thấy lợi dụng một tiểu nha đầu như vậy có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến tình cảnh hỗn loạn bên ngoài, hắn cũng không quan tâm tới cái gì mà ác hay không nữa.

“Vâng, San Hồng sẽ nghe theo lời của ca ca.” Tiểu Phượng Hoàng ngoan ngoãn gật đầu.



Bên ngoài La Phù Động Thiên, ở ba phương vị Thiên – Địa – Nhân trong thành Yêu Quang, từ ba người Ân Tĩnh An, Mã Minh Sơn và Từ Cơ Vân đang khống chế đại trận Yêu Quang, cho đến Dương Bách Xuyên bên trong La Phù Động Thiên, một ngày trôi qua, ở nơi mà ba người họ đứng, thi thể yêu thú đã chất thành núi.

Chỉ trong vòng một ngày, số lượng yêu thú mà các đệ tử của ba đại thế lực tàn sát đã lên tới hơn một nghìn, toàn bộ thành Yêu Quang ngập mùi máu tanh, thế mà, vì để đại trận Yêu Quang trở nên cường đại, ba người Ân Tĩnh An vẫn hạ lệnh tiếp tục chém giết yêu thú, dù sao thì yêu thú trong thành cộng lại cũng hơn một vạn, không sợ thiếu huyết tế.

Tiếng kêu gào thảm thiết tràn ngập thành Yêu Quang, trong thành tiếng thú rống vang trời.

Khi Dương Bách Xuyên mang theo tiểu Phượng Hoàng lao ra khỏi La Phù Động Thiên, thật ra trong lòng hắn không nắm chắc, nói cho cùng thì tiểu Phượng Hoàng cũng vừa mới nở ra, cũng không biết có thể đối phó được với tam đại cao thủ Nguyên Anh kia không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK