Ngay tức khắc, Dương Bách Xuyên bước ra một bước, chỉ thấy kiếm lớn đâm về phía đầu của Ninh Vô Tận.
“Dừng tay ~”
Ngay lúc một kiếm của Dương Bách Xuyên đâm ra, một tiếng gầm thét vang vọng phía chân trời, nghe không rõ là từ chỗ nào truyền đến nhưng giọng nói như sấm sét cuồn cuộn, làm cho lực Nguyên Thần đang dây dưa trong cơ thể Ninh Vô Tận kinh sợ đi ra.
Trong nháy mắt cơ thể Ninh Vô Tận lấy lại tự do và nhìn thấy kiếm của Dương Bách Xuyên đâm tới, cũng là cục diện không thể nào tránh né, vẻ mặt ông ta vô cùng hoảng sợ hét lớn: “Lão tổ, cứu ta~”
Advertisement
Trong chớp mắt đó, Dương Bách Xuyên không phân biệt được nguồn gốc của giọng nói này từ đâu ra, nhưng nghe được Ninh Vô Tận hét lớn, trong lòng hắn cũng kinh ngạc.
Giọng nói của đối phương già nua nhưng hùng hồn mạnh mẽ, nghe thẳng vào thần hồn, hiển nhiên là lực Thần Hồn vô cùng cường đại, Dương Bách Xuyên lập tức đoán được chủ nhân của giọng nói này có tu vi còn cao thâm hơn hắn.
Nhưng hắn lại không để ý, mạng già của Ninh Vô Tận đã ở dưới kiếm thì sao hắn có thể buông tha cho Ninh Vô Tận được?
Hắn không hề do dự thúc giục kiếm trong tay, đến lúc đâm thẳng xuống.
Advertisement
“Phụt~”
Sau một khắc, đầu Ninh Vô Tận bị bổ ra ngay tức khắc, một nhát kiếm của Dương Bách Xuyên thuận thế đâm xuống, thân thể của Ninh Vô Tận bị chém thành hai nửa, một nhát kiếm đã hủy đi thân thể của Ninh Vô Tận, phá hủy Nguyên Thần Nguyên Anh.
Ninh Vô Tận chết ngay tức khắc.
“A... Vô Tận tôn nhi, tiểu tặc, lão phu tiêu diệt ngươi.”
Giọng nói bộc phát thét dài, mây gió trời đất đều biến sắc dưới giọng nói nổi giận này.
Ngay sau đó, một bóng dáng màu trắng đi ra từ trong mây mù cuồn cuộn, giống như mũi tên sắc bén bay thẳng về phía Dương Bách Xuyên, lúc đến gần, Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy một chưởng của đối phương nhằm thẳng vào ót của mình.
Trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, hắn phát hiện bất kể là tốc độ hay khí tức của đối phương đều cường đại giống như bão táp cuồn cuộn kéo đến, không thể xem thường.
Trong lúc vội vàng, hắn chém ra một nhát kiếm.
Kiếm khí va chạm với bàn tay.
“Ầm~”
Khí lưu cường đại chợt dao động.
Sau một khắc, sắc mặt Dương Bách Xuyên hoàn toàn thay đổi, hắn phát hiện mình tính toán sai lầm rồi.
Thực lực của đối phương rất mạnh mẽ, hơn nữa không phải chân thân, sau khi một nhát kiếm của hắn chém ra mới phát hiện đối phương không sử dụng chân khí mà lại là linh khí trời đất thiên địa, hoàn toàn không có chút chân khí nào mà chỉ là linh khí trời đất.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng là sau khi tiếp xúc một chiêu, hắn phát hiện người này bày ra phần lớn là lực Thần Hồn.
Đột nhiên một luồng sức mạnh Thần Hồn cường đại có thể dời núi lập bể xông thẳng vào ý thức của hắn.
Tong tiếng nổ vang mạng mẽ, Dương Bách Xuyên đột nhiên hộc máu và ôm kiếm bay ngược ra ngoài.
Chỉ vừa mới đối mặt đã bị một kích lực Thần Hồn cường đại và sức mạnh trời đất của đối phương làm bị thương nặng.
“Chạm~”
Cơ thể Dương Bách Xuyên bay ngược ra hơn hai mươi thước rồi rơi mạnh xuống đất: “Ặc~”
Hắn lại phun ra một ngụm máy lớn.
Thân thể rơi mạnh trên mặt đất, chút thương thế này đối với thân thể hiện giờ của hắn cũng không nhằm nhò gì, quan trọng là Dương Bách Xuyên đã tính toán sai lầm còn bị lực Thần Hồn của đối phương làm trọng thương.
Đây mới là lý do khiến hắn liên tiếp phun ra hai ngụm máu lớn.
Trong nháy mắt, trong đầu Dương Bách Xuyên nhảy ra hai chữ - Nguyên Thần!
Đúng vậy, là Nguyên Thần.
Dương Bách Xuyên lập tức biết rõ tình huống.
Lúc này Dương Bách Xuyên đứng dậy, nhưng sau một khắc, hắn lại nhìn thấy một bóng dáng đang nhào về phía mình, sắc mặt hắn căng thẳng đồng thời trong lòng cũng chấn động không thôi, người trong tầm mắt vọt tới là một lão đầu râu bạc tóc bạc, nét mặt dễ nhìn.
Nhưng vẻ mặt lại lộ ra sát ý.
Dương Bách Xuyên nhớ lại lúc Ninh Vô Tận hét lớn hình như là gọi lão tổ.
Mà sau khi hắn chém chết Ninh Vô Tận, giọng nói già nua kia lại quát lên hai chữ tôn nhi.
Lúc này, Dương Bách Xuyên loáng thoáng suy đoán người này chắc là người chân chính toạ trấn Kình Thiên Môn, về phần thực lực cũng vượt xa hắn.