Dương Bách Xuyên nhìn bộ dáng của con chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu, liền hiểu ra chúng nó đã phá phách rồi.
“Phá gia chi tử, tao đánh chết chúng mày!”
Nói xong, Dương Bách Xuyên vung tay về phía con chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu.
“Xì xì ~”
Hai con linh thú thảm thiết kêu lên, chúng nó tá hỏa chạy thoát khỏi Dương Bách Xuyên.
Đương nhiên nói gì cũng nói, Dương Bách Xuyên cũng không thực sự muốn đánh chúng nó.
Đúng lúc này, Tửu Tiên lão đầu híp mắt nói: “Ha ha, Vân Tiểu Tử quay trở lại rồi sao? Dù sao chuyện cũng đã rồi, đừng có tức giận, sơn động có rượu Hầu Nhân kia, là một ngày nọ lão phu ngửi được mùi rượu từ trên người Hầu Đậu Đậu, theo dõi nó mới tìm được, khặc khặc, một bầy khỉ vượn đang chế biến rượu Hầu Nhân, từ nay về sau, lão phu không lo thiếu rượu để uống, ha ha.”
Tửu Tiên lão đầu từ sớm đã phát hiện Dương Bách Xuyên đi đến đây, ông ta muốn nhìn xem bộ dáng lúc Dương Bách Xuyên nổi giận sẽ như thế nào, kết quả cũng đã thấy được, lúc Dương Bách Xuyên nổi giận, ông ta rất vui vẻ.
Dương Bách Xuyên nhìn Tửu Tiên lão đầu, trong lòng thầm than, quả nhiên hai đứa phá gia chi tử khiến cho ông ta thấy được sơn động kia, đã không thể tiếp tục lừa dối ông ta chuyện về rượu Hầu Nhân được nữa, liệu rằng ông ta còn đồng ý tiếp tục ở lại Vân Môn nữa hay không?
Việc đã đến nước này, Dương Bách Xuyên cũng không còn cách nào khác, chỉ cố gắng hết sức lấy lòng Tửu Tiên lão đầu, để cho ông ta nguyện ý ở lại Vân Môn.
Hít sâu một hơi, anh cười nói: “Đại trưởng lão thật sáng suốt, trước khi đi con cũng đã dặn dò hai đứa Hầu Đậu Đậu và Hương Hương, chờ sau khi ngài uống rượu xong, liền dẫn ngài đến chỗ sơn động kia, ngài cũng thấy đây, một bầy hầu nhân đang chế biến rượu Hầu Nhân, từ nay về sau ngài không thiếu rượu để uống rồi.
“Ha hả ~”
Tửu Tiên lão đầu cười lạnh, ông ta lạnh lùng nhìn Dương Bách Xuyên.
Mà Dương Bách Xuyên cũng mặt không đỏ, tim không run, dù sao để Tửu Tiên lão đầu ở lại đây, chuyện gì có thể nói cũng nói ra hết.
“Đại trưởng lão à, từ nay về sau ngài cứ yên tâm ở Vân Môn, rượu Hầu Nhân quanh năm suốt tháng mùa nào cũng có rượu uống, con lần này đi ra ngoài, cũng lấy về một ít rượu mới cho ngài nếm thử, tuy rằng ít, nhưng so với rượu Hầu Nhân thì ngon hơn.”
Nói xong anh liền mở nắp bình rượu còn đang ở trong tay, chỉ trong nháy mắt, một hương rượu ngọt ngào ngập tràn, cũng có linh khi như thoảng qua trong không khí.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cảm thấy hoa hết cả mắt, cho đến khi nhìn rõ, bình rượu trong tay anh chẳng biết từ bao giờ đã ở trên tay Tửu Tiên lão đầu, thấy ông ta đã đặt nó ở dưới mũi ngửi lấy hít để, vẻ mặt say mê: “Quả nhiên là rượu ngon, tiểu tử cũng có tâm ghê, ha ha ha.”
Chỉ cần có rượu ngon, Tửu Tiên lão đầu sẽ quên hết thảy mọi chuyện.
Dương Bách Xuyên cười nói: “Đại trưởng lão à, trong khoảng thời gian con không ở nhà, ở đây không xảy ra chuyện gì chứ ạ?”
“Có lão phu ở đây thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Thật ra cũng có mấy tên trẻ tuổi ngông cuồng đến trộm, đều bị lão phu đuổi đi rồi.”
Tửu Tiên lão đầu say mê mở bầu rượu ra uống.
Dương Bách Xuyên nghe ông ta nói như vậy, chỉ hiểu rằng chuyện này cũng chẳng có gì nghiêm trọng nên cuối cùng cũng yên lòng, nói chuyện phiếm với ông ta một vài câu rồi đi xuống núi.
Lúc vừa về đến nhà, theo ý muốn của trưởng bối, anh chuẩn bị lễ mừng năm mới, câu đối và cả vật phẩm để cúng tế tổ.
Bận rộn một hồi lâu mới làm xong, sau đó anh đi đến mật thất phía sau hậu viên, nơi này là mật thất của anh, cũng là nơi ở của Kiều Phúc và hai chị em Ngô Mặc Thu, sự tồn tại của ba người này đều là bí mật, không có lệnh của Dương Bách Xuyên, bọn họ không được tiết lộ.
Tuy nhiên, hôm nay Dương Bách Xuyên chuẩn bị công khai thân phận của ba người bọn họ, để cho ba người cùng với mọi người đón lễ mừng năm mới, nếu không bọn họ sẽ cảm thấy cô đơn, giấu mình trong mật thất, anh vẫn luôn muốn xin lỗi bọn họ.
Sau khi Dương Bách Xuyên đi vào mật thất, ba người bọn họ liền xuất hiện.
“Kính chào tiên sinh.” Ba người hành lễ.
“Đứng lên đi.”
Dương Bách Xuyên mỉm cười vươn tay nâng ba người dậy, bây giờ bởi vì sinh mệnh của ba người đã được anh giúp đỡ, đều có thân thể chân linh, nhìn qua cũng không khác gì người bình thường. .
||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||
“Tiên sinh có chuyện gì muốn dặn dò?” Kiều Phúc hỏi.
“Có đó, chẳng lẽ các anh quên hôm nay là ngày gì rồi sao?” Dương Bách Xuyên mỉm cười nói.
Ba người mang vẻ mặt khó hiểu, từ sau khi trở về, bọn họ vẫn lánh mặt ở mật thất chứ không đi ra ngoài.