Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài dãy phòng bệnh, Dương Bách Xuyên và Ngô Mặc Thu đang ngồi thiền để tiêu hóa hàn khí đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với nhau, để lại không gian cho Lâm Hoan và ba mẹ cô.

“Thu Nhi, bây giờ em đang tìm kiếm nguồn gốc của cái lạnh trong cơ thể Lâm Hoan, em tự tin nhiều không?”

"Thưa ngài, em chắc chắn bảy mươi phần trăm, loại hắc khí này rất độc đáo, không hiếm thấy, vì vậy em sẽ đi tìm nó ngay bây giờ, khi nào tìm được sẽ quay lại thông báo cho anh ngay.”

“Cũng được đấy, vất vả cho em rồi, đi đường cẩn thận, sau khi tìm được đừng bứt dây động rừng, trở về báo cho anh, anh sẽ giải quyết.”

“Thu Nhi hiểu rồi thưa ngài, ngài cứ yên tâm.”

Sau khi nói xong, cô nhóc biến thành một màn sương đen và biến mất khỏi phòng bệnh.

Dương Bách Xuyên rất ghen tị với tài năng này của những người quỷ tu.

Khoảng mười phút sau, ba mẹ Lâm Hoan bước ra.

“Tiểu Dương, thật sự lần này không biết phải cảm ơn con thể nào nữa, cám ơn con nhiều lằm!” Hà Mai, mẹ của Lâm Hoan không ngừng nói lời cảm ơn.

Ngược lại làm Dương Bách Xuyên trở nên xấu hổ, ba người họ chào nhau. Dương Bách Xuyên đề nghị bác sĩ đến khám tổng thể cho Lâm Hoan, nếu không có gì trở ngại thì hãy cho cô về nhà và phục hồi sức khỏe.

Đề nghị này đã được ba mẹ Lâm Hoan chấp thuận.

Khi bác sĩ đến kiểm tra cơ thể của Lâm Hoan, một số bác sĩ trông rất bất ngờ. Trong khi tuyên bố có phép lạ, mặt họ cũng bỏng rát. Buổi sáng vừa thông báo bệnh tình nguy kịch cho người nhà bệnh nhân mà không ngờ chỉ sau một đêm mà đã hoàn toàn bình phục.

Đây như là một cái tát vào mặt, anh ta liên tục hỏi Lâm Hoan về tình trạng thể chất của cô, liệu cô có đang uống thuốc hay gì đó không.

Ba mẹ của Lâm Hoan được Dương Bách Xuyên giúp đỡ, kiên quyết nói rằng không làm gì cả, Dương Bách Xuyên đã dặn họ không được nói cho họ biết những gì về y học, hai vợ chồng đương nhiên sẽ không nói cho bất kì ai biết.

Kết quả kiểm tra toàn diện cho thấy Lâm Hoan đã hoàn toàn bình phục, ngoại trừ cơ thể vẫn còn hơi yếu còn lại thì không có bệnh gì khác nữa.

Đêm hôm đó cô được xuất viện.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, thư ký của Lâm Chấn Hải đã lái xe đưa Lâm Hoan về nhà để hồi phục sức khỏe.

Tuy nhiên, Lâm Hoan nói: “Ba mẹ, con muốn đến nhà của Dương Bách Xuyên để nghỉ ngơi, nhà cậu ấy ở gần Lê Sơn, có môi trường tốt. Ngoài ra, có cậu ấy ở bên cạnh con, cậu ấy có thể giúp con chăm sóc cơ thể nữa, được không ạ?”

Lúc nói ra chuyện này mặt Lâm Hoan đỏ bừng lên.

Cô cũng chớp mắt với Dương Bách Xuyên.

Lúc này, Dương Bách Xuyên nóng lòng muốn tát cho cái thật mạnh vào cái miệng của mình, lúc trước nói cho Lâm Hoan biết chuyện anh chuyển nhà, không ngờ cô gái này lại có dũng khí như vậy, còn bảo muốn sống ở nhà anh trước mặt ba mẹ cô nữa chứ.

Nhưng may mắn thay, lý do là đủ, Dương Bách Xuyên là một bác sĩ nên có thể dễ dàng điều dưỡng cơ thể của cô.

Lâm Chấn Hải và Hà Mai nhìn nhau, cả hai đều thấy nụ cười trong mắt nhau.

Bọn họ đều là người từng trải, nếu không phải rõ ràng con gái và Dương Bách Xuyên chỉ là bạn học bình thường thì cũng vô ích.

Lâm Chấn Hải là người nghiêm khắc, không muốn con gái đi, nhưng mẹ của Lâm Hoan lại như môt bà mẹ vợ nhìn thấy con rể càng ngày càng vui vẻ, hài lòng gật đầu, dù sao con gái bà cũng đã lớn rồi, lần này chính là Dương Bách Xuyên đã cứu sống con gái mình., Người đàn ông trẻ tuổi là một người tài năng và có y thuật cao, nghe nói còn sống ở Lê Sơn, điều kiện sẽ không tệ. Toàn bộ cố đô đều biết rằng khu vực Lê Sơn là một khu biệt thự sầm uất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK