Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không sai, vật đến từ Thánh Địa, thứ tiểu tốt như ngươi không có phúc sử dụng, hiện tại ngoan ngoãn giao Long Lân Phù ra, trả vật về nguyên chủ, bổn thiếu cho ngươi toàn thây, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi ngươi chết không có chỗ chôn.” Thẩm Bạch lớn tiếng nói.

Ánh mắt Dương Bách Xuyên đột nhiên tối sầm lại, nhìn về phía Thẩm Bạch: “Lão tử nói thật ngươi lại không tin, cho dù đúng như vậy thì ngươi định làm gì? Người dám uy hiếp thiểu gia đây đều đã xanh cỏ rồi, ngươi thì tính là cái thá gì, Long Lân Phù ở trong tay tiểu gia, có giỏi thì đến đây mà lấy.”

Dương Bách Xuyên không chút khách khí quát ngược lại, dứt lời, lòng bàn tay Dương Bách Xuyên lóe lên ánh sáng đỏ, Long Lân Phù xuất hiện.

Thẩm Bạch nhìn thấy Dương Bách Xuyên lấy Long Lân Phù ra thì hai mắt sáng rực lên, hắn ao ước có Long Lân Phù cả mấy trăm năm rồi.

Hiện tại Dương Bách Xuyên cầm trong tay, hắn sẽ có cơ hội danh chính ngôn thuận đoạt được nó.

Chỉ cần giết chết Dương Bách Xuyên là có thể lấy được.

Sao Thẩm Bạch lại không xao động được?

Nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề mình có thể giết chết được Dương Bách Xuyên hay không, trong mắt của Thẩm Bạch, Dương Bách Xuyên chỉ là một tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ mà thôi, với hắn mà nói thì Dương Bách Xuyên chẳng là cái thá gì cả, hắn bà bảy – tám thủ hạ đều là tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, giết chết Dương Bách Xuyên chỉ là chuyện cỏn con?

Hiện tại, trong mắt Thẩm Bạch chỉ có Long Lân Phù.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ tham lam từ trong ánh mắt của Thẩm Bạch, trong lòng đột nhiên hiểu ra, nhớ tới lúc trước Thẩm Bạch đã nói hắn và Thẩm Dạ là huynh đệ cùng cha khác mẹ.

Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Bạch báo thù cho Thẩm Nghiệp là giả, nhưng muốn Long Lân Phù trong tay hắn là thật.

Lúc này, Khương Thế Long cũng dẫn người đi vào đại điện, vừa nhìn cảnh tượng này đã thấy có gì đó không đúng, hình như Thẩm Bạch và Trình Vĩ Khang đều muốn ra tay với Dương Bách Xuyên?

Điều này khiến cho Khương Thế Long cực kỳ vui vẻ, nếu như cả Thẩm Bạch và Trình Vĩ Khang đều ra tay với Dương Bách Xuyên, hắn ta sẽ ra tay trợ giúp Dương Bách Xuyên, tới khi đó Dương Bách Xuyên chẳng phải sẽ cảm kích hắn ta giúp đỡ, sau đó gia nhập Đao Chủng thánh địa?

Nghĩ tới đây, Khương Thế Long cười gian trá, chuẩn bị dùng chân tình làm cảm động đối phương, lễ trước binh sau, miệng lưỡi một chút, lúc đó mới có cớ giúp Dương Bách Xuyên ứng phó với Thẩm Bạch và Trình Vĩ Khang.

“Mặt trắng nhỏ, Trình huynh, mọi người đang làm gì vậy, có gì thì từ từ nói, cần gì phải làm to chuyện, mặc dù Dương huynh đệ không phải người của cửu đại thánh địa, nhưng người ta cũng dựa vào thực lực để tiến vào Thiên Yêu Hành Cung, vừa là bản lĩnh vừa là cơ duyên, mọi người có gì thì cùng nhau bàn bạc, không nên tức giận, không nên tức giận...”

Khương Thế Long bắt đầu ba hoa, hắn ta còn tưởng Thẩm Bạch và Trình Vĩ Khang liên hợp với nhau lại để xa lánh người ngoài như Dương Bách Xuyên, bởi vì cửu đại Thánh Địa quả thật bài xích người ngoài, nhất là vấn đề tài nguyên tu luyện, không hòa hợp với những thế lực khác.

Thông thường khi một số bí địa như Thiên Yêu Hành được mở ra, Cửu Thánh Địa sẽ liên kết với nhau, coi nhẹ những thế lực bên ngoài, đợi người của cửu đại thánh địa vét đủ rồi, còn dư lại thì mới chia cho những người khác.

Nhưng lần này Khương Thế Long phát hiện mình đã nghĩ sai.

Bởi vì Thẩm Bạch hừ một tiếng rồi nói: “Khương Thế Long, ngươi không biết cái gì thì câm miệng, trong tay tên tiểu tử Dương Bách Xuyên kia đang giữ Long Lân Phù của Thần Phù Linh Tông ta, ta nhất định phải khiến hắn giao ra.”

“Ặc...” Khương Thế Long ngây người.

Lúc này, Trình Vĩ Khang cũng chậm rãi nói với Khương Thế Long: “Khương huynh, Dương Bách Xuyên lấy mất Vạn Linh pháp trượng của mẫu thân ta, bây giờ...Khương huynh còn muốn giúp Dương Bách Xuyên?” Trình Vĩ Khang đương nhiên biết rõ Khương Thế Long đang nghĩ gì trong đầu.

Nghe Trình Vĩ Khang nói vậy, Khương Thế Long hít sâu một hơi.

Trong lòng chấn động: “Wow, Dương Bách Xuyên này đúng là nhân tài!”

Cho dù là Lân Long Phù của Thần Phù Linh Tông hay là Vạn Linh pháp trượng thì đều là biểu tượng của hai thánh địa, bảo vật trấn phái.

Tạm thời không nhắc tới Long Lân Phù, Vạn Linh pháp bảo chính là pháp khí của Vạn Linh thánh mẫu, tượng trưng cho cấp bậc thánh chủ, đây là điều mà không một ai ở Tu Chân Giới không biết.

Trình Vĩ Khang đã nói, Dương Bách Xuyên lấy đi Vạn Linh pháp trượng, ngẫm nghĩ lại, sao lại lấy đi được? Trình Vĩ Khang chỉ đang tự dát vàng lên mặt mình thôi, nói đúng ra là bị Dương Bách Xuyên cướp đi.

Pháp trượng của Vạn Linh thánh mẫu, đó chính là pháp trượng cấp bậc thánh chủ, là biểu tượng của Vạn Linh thánh địa, nếu như đổi thành người khác, đừng nói tới việc bị cướp đoạt, cho dù là tặng thì cũng không ai dám lấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK