"Được!" Dương Bách Xuyên gật đầu, ở lại giữ sức.
Tu vi của Trương Thiến khá yếu, nhưng cô ta lại trốn ở giữa thân hình quây thành vòng tròn của ma long, cơ thể còn được kết giới với sát khí mạnh mẽ bảo vệ nữa.
Hiện giờ Trùng Tử phá vỡ kết giới dễ như trở bàn tay, nói chuyện với Dương Bách Xuyên giống như đang tranh công vậy, nó bay thẳng về phía Trương Thiến đang lơ lửng trên không trung.
Advertisement
"Răng rắc..."
Trong vòm sáng bảy sắc cầu vồng, Trùng Tử phá vỡ kết giới bảo vệ Trương Thiến chỉ bằng một chiêu, Dương Bách Xuyên bám theo sát nó, phi người đến bên cạnh Trương Thiến, vung tay đập một chưởng về phía Trương Thiến.
"Leng keng leng keng..."
Advertisement
"Uỳnh..."
Trong lúc Dương Bách Xuyên đang vung chưởng, bên tai hắn chợt vang lên tiếng chuông “leng keng”. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy trong óc như vang lên tiếng sấm gào, nổ đùng đoàng, đầu đau như muốn nứt ra. Trước đó hắn nghe tiếng chuông Trấn Hồn vẫn chưa cảm thấy thế nào, hiện giờ Trương Thiến lại lắc chuông Trấn Hồn nhằm thẳng vào hắn, hơn nữa người đàn bà điên khùng này lại còn đang đốt cháy nguồn sinh mệnh nữa, dẫn tới chuông Trấn Hồn đã phát ra được uy lực cường đại khi ở trên tay nàng ta.
Đáng lẽ chưởng đó sẽ nhắm thẳng vào đầu Trương Thiến, nhưng vì Dương Bách Xuyên bị ảnh hưởng bởi khả năng nhiếp hồn của chuông Trấn Hồn dẫn tới thần hồn cũng phải run rẩy, một chưởng ấy không đánh ra nổi nữa. Nhưng sau khi hắn nhìn thấy gương mặt thù hằn và điên cuồng của Trương Thiến, hắn vẫn cắn răng cắn rách đầu lưỡi để bản thân tỉnh táo lại, bất ngờ vung tiếp một chưởng đó ra, lại đánh trúng vai của Trương Thiến.
Sau một tiếng vang nặng nề, Trương Thiến kêu lên một tiếng, cơ thể cũng rơi xuống dưới.
Tiếng chuông Trấn Hồn cũng hoàn toàn dừng lại.
Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Trùng Tử ra tay.
Chỉ thấy Trùng Tử mở cái miệng nhỏ ra, bỗng nhiên ngoạm đứt cánh tay trái đang cầm chuông Trấn Hồn của Trương Thiến.
"A..."
Khi đang rơi xuống đất, Trương Thiến hét thảm lên một tiếng.
Dương Bách Xuyên biết Trùng Tử đã thành công rồi, quả nhiên trong vòm sáng bảy sắc cầu vòng, Trùng Tử lấp loé bay đến bên cạnh Dương Bách Xuyên.
"Chủ nhân, cho ngài chuông nè..." Nó vừa nói, cái miệng nhỏ vừa mở lớn nhổ chuông Trấn Hồn ra ngoài. Dương Bách Xuyên không hề thấy lạ khi cơ thể nhỏ bé của Trùng Tử lại có thể nuốt được chuông Trấn Hồn. Bình thường bụng của mấy loài dị trùng như nó sẽ có rất nhiều càn khôn.
Duỗi tay bắt lấy chuông Trấn Hồn, Dương Bách Xuyên thả thần hồn cường đại ra, lập tức xoá sạch dấu ấn thần hồn của Trương Thiến bên trên chuông Trấn Hồn. Trong đầu hắn có ký ức của Đại Tôn Ma Đầu nên việc nắm giữ chuông Trấn Hồn không hề khó đối với hắn.
Sau khi một giọt tinh huyết rơi xuống chuông Trấn Hồn, hắn lập tức luyện hóa chuông Trấn Hồn.
Trong nháy mắt đã cảm nhận được bên trong chuông Trấn Hồn có rất nhiều dấu ấn thần hồn của những người khác, bao gồm cả dấu ấn bản mạng của ma long.
Sau khi thúc giục chân khí đánh thẳng về phía dấu ấn bản mạng của ma long, Dương Bách Xuyên trực tiếp xoá bỏ dấu ấn bản mạng của nó.
"Ngao..."
ma long trên đỉnh đầu hét lên một tiếng, sau đó chỉ thấy bản thể đầu lâu của Thiện Linh chìm trong vòm sáng đỏ như máu, bỗng nhiên nuốt chửng cơ thể khổng lồ của ma long chỉ trong một ngụm.
Khung cảnh vào giờ phút này có hơi kỳ dị, một cái đầu lâu thủy tinh biến to lên cắn nuốt một con ma long.
Đầu lâu nuốt chửng ma long!!!
Ngay sau đó đầu lâu Thiện Linh trở lại kích thước to bằng nắm tay ban đầu, nó bay về bên hông Dương Bách Xuyên. Nhưng trên bản thể của Thiện Linh vẫn lấp loé ánh máu, có vẻ như nó đang tiêu hóa sức mạnh của ma long.
Dương Bách Xuyên cũng thấy hơi ngạc nhiên, mặc dù hắn đã giúp Thiện Linh cắn nuốt ma long, nhưng điều này cũng chứng tỏ Thiện Linh không hề đơn giản. Một cái đầu lâu có thể cắn nuốt được ma long, so ra đúng là có một không hai trên thế gian.
Trong lòng hắn thầm thấy vui sướng, chờ mong bất ngờ mà Thiện Linh mang đến cho mình sau khi nó tiêu hóa ma long xong. Chỉ cần linh vật bên cạnh mình mạnh lên, cũng chính là thực lực của bản thân hắn đang tăng lên theo một cách khác.F
Chuyện ma long, Thiện Linh trở về, hoàn thành sứ mệnh, nhận được một phần cơ duyên, Dương Bách Xuyên bay xuống, đi lên tế đàn.
Sau đó hắn nhìn Trương Thiến vừa ngã xuống tế đàn. Giờ phút này hơi thở thần hồn của Trương Thiến đã rất không ổn định, nàng ta đốt cháy nguồn sinh mệnh, cho dù Dương Bách Xuyên không giết nàng ta thì nàng ta cũng không sống nổi.
Đối mặt với Trương Thiến, thật ra lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên rất phức tạp.
Nữ nhân này...