Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên đi đến giữa sân.
Hắn định giải quyết Mai Hoa tiên tử trước, nhưng nghĩ lại vẫn nên nghĩ cách đánh thức Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề, hắn biết rất rõ sự đáng sợ của ảo cảnh này.
Chậm trễ sợ không cứu được.
“Cục đá, ngươi đi kêu gọi đệ tử của Trường Sinh Điện và hoàng triều Hiên Viên… Đúng rồi, sao ngươi không bị gì?” Dương Bách Xuyên nói.
“Ta là kỳ thạch thiên địa, ảo cảnh không ảnh hưởng quá lớn đến ta, hơn nữa lúc nãy cảm thấy không ổn nên đã hóa thành bản thể, ta còn là sinh linh ở đây, nên không bị uy hiếp đến…” Đả Tiên Thạch nói. . Truyện Đoản Văn
Dương Bách Xuyên nghĩ lại cũng đúng, không hỏi nhiều, chỉ cần cục đá không sao là được, còn có thể giúp đỡ.
Hai chủ tớ tách ra, từng người đi về phía mục tiêu.
Đại điện rất lớn, mọi người tản ra các góc đại điện.
Dương Bách Xuyên đi ngang qua một đệ tử của thánh địa Đao Trủng, thấy được thất khiếu của tên này đang chảy máu, không còn sức sống, hiển nhiên đã bị giết chết trong ảo cảnh.
Xoay người quan sát, lại thấy được từng người đều có biến hóa khác nhau, có người đã chết, có người đang run rẩy, có người đang bốc khói, giống như đang bị đốt cháy…
Nhìn thấy vậy, Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi lạnh, không cần nghĩ cũng biết
Chuyện gì đang xảy ra.
Ví dụ như biển lửa nhìn thấy trong ảo cảnh, nếu không nhìn thấy sẽ không ra được, đến lúc đó sẽ bị thiêu chết.
Đây cũng là chỗ đáng sợ trong ảo cảnh của chín tỷ muội hồ ly.
Nhìn không ra, trong lòng cho là thật thì đó chính là thật.
Dương Bách Xuyên bước nhanh hơn, chạy về phía Mộ Trường Phong, hắn sợ chậm một chút, Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề sẽ không kiên trì được.
Không để ý đến người khác, rất nhanh đã đi đến trước mặt Mộ Trường Phong, chỉ thấy Mộ Trường Phong nhắm chặt mắt, cả người run rẩy, trên trán đổ mồ hôi.
Dương Bách Xuyên biết Mộ Trường Phong đang giãy giụa phản kháng trong ảo cảnh.
Theo lời của sư phụ, ảo cảnh của mỗi người không giống nhau.
Chỉ cần chín tỷ muội hồ ly giết chết người trong ảo cảnh thì có thể huyết tế Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương, mở ra bảo tàng của chủ nhân Thiên Yêu.
Dương Bách Xuyên cũng không biết nên dùng cách gì để kéo Mộ Trường Phong ra khỏi ảo cảnh, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, kêu to.
“Trường Phong, nhanh tỉnh lại…”
“Trường Phong, nhanh tỉnh lại…”
Kêu to vài câu nhưng không có tác dụng.
Dương Bách Xuyên thấy không có hiệu quả, chuẩn bị dùng chân khí xâm nhập vào trong thân thể của Mộ Trường Phong.
Ảo cảnh của chín tỷ muội hồ ly không phải ảo cảnh bình thường, Dương Bách Xuyên đành phải nếm thử các cách.
Vừa vận chuyển chân khí, đột nhiên âm thanh của Đả Tiên Thạch vang lên: “Chủ nhân, cẩn thận…”
Dương Bách Xuyên cảm thấy một sức mạnh ở sau lưng, vội vàng lăn xuống tránh né.
Nhưng tốc độ đánh lén cực kỳ nhanh, thật sự giống như một trận gió to, hắn không kịp trốn.
“Ầm…”
Sau lưng trúng một đòn.
Cảm thấy sau lưng nóng rát đau đớn.
Ngã trên mặt đất, liếc nhìn thấy một con hồ ly màu tím duỗi móng vuốt về phía hắn.
“Phụt…”
Quay cuồng trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long, vội vàng đề phòng.