Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thời điểm kia bà đây còn nhiều tác dụng hơn."

Ninh Kha nói xong liền cảm thấy không ổn, sao câu này nghe kỳ quá vậy!

Dương Bách Xuyên không nhịn được bật cười.

...

Hai người chọn một vị trí gần đại sảnh, sau đó gọi cà phê và ít bánh ngọt, vừa ăn vừa quan sát người ra vào.

Ở chỗ này có thể nhìn rõ từng vị khách ra vào.

Thời gian bất giác trôi qua, đã mười một giờ rồi mà không có bất kỳ phát hiện gì.

Dương Bách Xuyên giục Ninh Kha về nhưng cô ta nhất quyết không nghe, ngược lại còn uống bảy tám cốc cà phê.

Lúc rạng sáng, rốt cuộc Ninh Kha buồn ngủ díp cả mắt, chủ động đề nghị: "Dương Bách Xuyên, tôi buồn ngủ quá, hay là chúng ta thuê phòng đi, ngày mai lại đến quan sát. Cho dù thật sự có cặp siêu trộm thì bọn họ cũng không ra ngoài vào giờ này đâu."

"Phụt!"

Dương Bách Xuyên suýt phun cà phê ra ngoài.

Cô gái này thẳng thắn quá đấy!

Thấy Dương Bách Xuyên bị sặc, Ninh Kha lập tức nhận ra mình nói sai, đành đỏ mặt giải thích: "Ý tôi là thuê hai phòng. Anh nghĩ nhiều rồi!"

Dương Bách Xuyên cười ha hả: "Thật ra tôi không ngại thuê một phòng."

"Đồ khốn, mơ đẹp ghê!" Ninh Kha mắng.

"Được rồi, cô đi thuê phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây quan sát thêm một lát." Cho dù Dương Bách Xuyên ngồi suốt ba ngày ba đêm cũng không sao.

Ninh Kha hừ mũi bỏ đi. Dạo này cô ta thức đêm nhiều, thật sự rất buồn ngủ.

Sau khi Ninh Kha đi, Dương Bách Xuyên lấy quả hồng thơm từ trong không gian bình Càn Khôn đút cho Hầu Đậu Đậu và con chồn Hương Hương ăn, sau đó lại tiếp tục quan sát.

Một tiếng trôi qua, đã một giờ sáng, có hai người một già một trẻ đi vào đại sảnh thu hút sự chú ý của Dương Bách Xuyên.

Người già thoạt nhìn khoảng bảy mươi tuổi, bước đi run rẩy. Người trẻ là một cô gái đôi mươi đang dìu người già, trông giống cháu gái dìu ông nội.

Hình như là khách thuê ở khách sạn từ bên ngoài trở về.

Điều này không có gì kỳ lạ, nhưng Dương Bách Xuyên lại nhếch môi cười.

Bởi vì anh phát hiện ra bước chân của cụ già và cô gái trẻ có vấn đề.

Thoạt nhìn ông cụ bước đi run rẩy, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ông ta bước rất vững, bước nào ra bước nấy, nhấc chân rất cao, khi chạm đất gần như không phát ra âm thanh.

Đây là người luyện võ điển hình.

Mà cô gái cũng có điểm bất thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK