Lúc trước nhìn nhầm lôi kiếp thành lôi điện trên núi Vân Lôi nên Hoa Lang hoàn toàn không ngờ Dương Bách Xuyên lại tới đại thiên kiếp, giờ mới lật thuyền trong mương.
Vốn dĩ gã có thể khống chế thời gian độ thiên kiếp Tuyết Tàng lần thứ tư, định chờ đến lúc đủ thực lực mới đi tiếp nhận Thiên Hỏa rèn luyện, thế nhưng điểm yếu chí mạng của thiên kiếp Tuyết Tàng chính là có thể bị đại thiên kiếp của người khác dẫn phát. Nếu dính phải nhân quả của đại thiên kiếp người ta, tất sẽ phát động Thiên Hỏa chi kiếp.
Đạo thiên kiếp thứ nhất khiến cho chân khí trong cơ thể Dương Bách Xuyên rối loạn, Tử Phủ quay cuồng, hắn đã cảm nhận được sự khác biệt về uy lực giữa đại thiên kiếp và tiểu thiên kiếp rồi, nội tâm không khỏi nặng nề hẳn đi.
Trông thấy Hoa Lang nhăn mặt hét lên, Dương mỗ lại cười lớn: "Ha hả, chứ ngươi cho rằng tiểu gia dừng lại để làm gì, để chờ đợi khoảnh khắc này đấy, hiện tại… Sống chết có số, chúng ta chơi một phen nào."
"Xẹt xẹt…"
Đạo thiên kiếp thứ hai rơi xuống.
Sau khi thiên kiếp thứ hai rơi xuống, Dương Bách Xuyên đã vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết, hắn nghĩ uy lực của thiên kiếp lúc mới đầu sẽ hơi nhỏ có thể trực tiếp dùng nhục thể chống đỡ.
Hơn nữa bây giờ nhục thể của hắn cũng là Lưu Ly Nhục Thể, cho dù là thiên kiếp mạnh mẽ thì vẫn có thể chống đỡ được một đợt.
Thực ra bây giờ nhìn sắc mặt của Hoa Lang, Dương Bách Xuyên biết Hoa Lang đã rơi vào lựa chọn tiến thoái lưỡng nan, nên hắn hoàn toàn có thể yên tâm.
“Đoàng…”
Lôi kiếp thứ hai đột nhiên đánh mạnh xuống người Dương Bách Xuyên, cho dù Dương Bách Xuyên có thân thể Lưu Ly chống đỡ nhưng vẫn bị thiên kiếp thứ hai đánh cho cháy tóc.
Còn Hoa Lang đứng cách Dương Bách Xuyên ba mét, từ thiên kiếp thứ nhất đến thiên kiếp thứ hai đánh xuống, đã làm khơi dậy thiên kiếp Tuyết Tàng của bản thân gã, gã đã trở thành Bồ Tát đất tự thân còn không bảo vệ được. Lúc này đừng nói là gây phiền phức cho Dương Bách Xuyên, cho dù chính bản thân Hoa Lang cũng đã đến mức độ khó giữ nổi mình.
Chỉ là tạm thời Dương Bách Xuyên không biết điều này thôi.
Hai thiên kiếp đánh lên người, Dương Bách Xuyên bị đánh mà cả người run rẩy, nhưng không bị tổn thương quá lớn, lúc này nội công thâm hậu Dương Bách Xuyên tích lũy ở Thái Hoang Tinh Hải đã được thể hiện ra…
Hai thiên kiếp ban đầu hoàn toàn không tạo ra tổn thương lớn cho hắn, chỉ là tương đương Tôi Thể thôi.
Dương mỗ vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết đến cực hạn, hắn có cảm giác thân thể Lưu Ly của hắn cũng có thể tiến thêm một bước. Nếu như dưới trận đại thiên kiếp này, thân thể Lưu Ly có thể đạt đến đỉnh phong thì không còn gì tốt hơn.
“Đùng đoàng…”
Thiên kiếp thứ ba nối gót ngay sau…
“Lẹt xẹt…”
Thiên kiếp thứ tư, thứ năm, thứ sáu… thứ chín rơi xuống không ngừng.
Mãi đến lúc chín thiên kiếp đánh hết, trên bầu trời rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Bởi vì đây chỉ là thiên kiếp Nhất Cửu, bản thân Dương Bách Xuyên biết rõ chuyện của mình, tu luyện của hắn không giống người thường, nên chắc chắn thiên kiếp cũng sẽ rất khác người bình thường, tuyệt đối không chỉ đơn giản là thiên kiếp Nhất Cửu.
Hơn nữa kiếp vân trên bầu trời vẫn chưa tan, điều này chứng tỏ thiên kiếp đang tiếp tục ấp ủ thiên kiếp mạnh mẽ hơn.
Dương Bách Xuyên thật sự không biết xem thiên kiếp là cấp bậc nào, lúc này hắn chỉ có thể hỏi lão đầu, cũng tiện chuẩn bị tâm lý.
Thực ra từ lúc bắt đầu, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không sợ độ thiên kiếp, từ trước đến giờ mặc kệ là sư phụ Vân Thiên Tà hay là bạn bè người thân bên cạnh, thậm chí là kẻ địch, khi nhắc đến thiên kiếp đều phải thay đổi sắc mặt.
Lúc đến bản thân Dương Bách Xuyên, hắn lại không có quá nhiều cảm nhận, trông hắn rất ung dung.
Chỉ riêng tâm tính này đã vượt qua vô số tu chân giả độ thiên kiếp.
Dưới chín thiên kiếp liên tiếp, không gì hơn sự buồn bực trong lòng Hoa Lang. Gã đúng là quá thiệt, khó khăn lắm mới chống đỡ qua tẩy lễ của thiên kiếp Tuyết Tàng thứ ba, cuối cùng đã cảm thấy bước vào danh sách cường giả đứng đầu Tu Chân Giới rồi, nhưng lại không ngờ bị Vạn Linh Thánh Mẫu dẫn ra ngoài, gặp phải tên vượt quá mức bình thường như Dương Bách Xuyên.