Cho nên nói công pháp Thập Nhị Chí Tôn tất nhiên là phép thần thông đáng tự hào nhất của lão già, cũng là một bộ tuyệt kỹ chiến đấu thần thông lợi hại vô song.
Người vừa chuyển Địa Tiên đã suýt chút nữa khiến hắn mất mạng, chứ đừng nói đến lão già là Thập Nhị Tán Tiên Chí Tôn, lão nhân gia ấy gần như đã dùng cả đời để sáng tạo ra bộ tuyệt kỹ chiến đấu thần thông “Thập Nhị Chí Tôn” này, sao có thể dễ dàng hiểu thấu được như vậy?
Ngay lập tức, sự nôn nóng trong lòng Dương Bách Xuyên biến mất.
Hắn bình tĩnh lại và bắt đầu nghiên cứu một lần nữa.
Lần này hắn không đọc phù văn khẩu quyết nữa mà bắt đầu từ hình vẽ kèm theo.
Lần thứ hai quan sát người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất đứng trong bức phác đồ, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra điều khác lạ.
Đầu tiên, người khổng lồ này tuy là đứng nghiêng người, không nhìn rõ toàn cảnh, thế nhưng Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy quen mắt.
Một lần nữa nhìn lại, người khổng lồ này chính là lão già nhà mình!
Tuy là đứng nghiêng người nhưng càng nhìn càng quen mắt, chính là lão già Vân Thiên Tà.
Khai sáng như vậy xem như đã mở ra một lối tư duy mới, hay có thể nói là một loại cảm giác hiểu một là hiểu cả vạn.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên phát hiện lão già trong hình dường như chính là pháp tướng mà ông thi triển khi dùng chính thân mình giết chết Thiên Nguyên Tông, tuy động tác khác nhau nhưng Dương Bách Xuyên xác nhận lão nhân trong tranh chính là thân thể pháp tướng.
Ấn tượng ngày ấy lão già thi triển thân thể pháp tướng quá sâu sắc, hoặc có thể nói là quá mạnh mẽ, Dương Bách Xuyên vẫn nhớ như in.
Nghĩ đến chiến kỹ thần thông “Thập Nhị Chí Tôn” thần thông là một dạng pháp tướng, Dương Bách Xuyên không khỏi kích động, bởi vì cảnh tượng ngày đó lão già thi triển pháp tướng diệt Thiên Nguyên Tông thật sự là cường đại đến mức chấn động, lúc đó quả thực là lật tay nhẹ như mây đã diệt cả Thiên Nguyên Tông.
Không ngờ tới Thập Nhị Chí Tôn chính là chiến kỹ thần thông dựa trên pháp tướng!
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn thấy người khổng lồ trong hình vẽ phác đồ đầu đội trời chân đạp đất, hay nói là pháp tướng của lão già, xuất hiện một cái chấm nhỏ, những cái chấm rất nhỏ, màu vàng óng, rải rác khắp thân thể.
Thấy vậy, trong đầu Dương Bách Xuyên đột nhiên lóe lên ý nghĩ, không nhịn được được mừng rỡ nói: “Thì ra là dòng kinh mạch tu luyện, ha ha ha, hiểu rồi, hiểu rồi…”
Sau khi thấy các chấm nối với nhau tạo thành kinh mạch, Dương Bách Xuyên nhìn thấy pháp tướng của lão già trong hình vẽ phác đồ bắt đầu có lưu quang lấp ló, từng đường từng đường chạy ngược lại.
Lúc này hắn đang nghĩ lại pháp quyết tu luyện, bỗng có loại cảm giác lĩnh ngộ được hết.
Chiêu thứ nhất trong “Thập Nhị Chí Tôn” được gọi là Kim Cang Chí Tôn.
Sau khi Dương Bách Xuyên lĩnh ngộ được con đường tu luyện, đang suy nghĩ tên gọi của chiêu thứ nhất trong lúc đi tìm hiểu pháp quyết tu luyện.
Để giải thích cho tên gọi của chiêu thứ nhất, có thể coi bản thân là kim cang nhất tôn, dù cho vật đổi sao dời hay trời đất xoay chuyển, thế giới tận diệt, ý nghĩa câu thần chú của chiêu thức là dựa theo Đạo Hằng Cổ.
Đạo Hằng Cổ này chính là chân lý của chiêu thứ nhất - Kim Cang Chí Tôn, mặc cho trời đất của ngươi có sụp đổ, hào quang hoàng kim của ta sẽ vĩnh viễn trường tồn, bất biến bất động, giống như Đạo Vĩnh Hằng tồn tại mãi mãi...
Đã xuất ra chiêu Kim Cang Chí Tôn thì dù cho trời đất sụp đổ, vật đổi sao dời, cũng đừng hòng lay chuyển.
Quả thực bá đạo mạnh mẽ.
Sau khi hiểu rõ chân lý bên trong mấy trăm chữ pháp quyết tu luyện này, Dương Bách Xuyên dựa theo con đường đã lĩnh ngộ được, bắt đầu nghịch hành tu luyện, miệng thì phối hợp niệm pháp quyết, tương ứng với đường chấm nhỏ dọc theo hoa văn trên cơ thể lão già, nhích từng chút một...
Toàn bộ quá trình diễn ra rất chậm nhưng tiến độ vẫn đang được duy trì.
Dương Bách Xuyên cũng không nóng vội, chỉ ngồi trước một ngọn núi hoang vắng ở Tinh Thần Môn, từ từ tu luyện…
Sau khi bước vào trạng thái tu luyện, hắn bỏ mặc cả thiên hạ, trong đầu chỉ đang tập trung luyện chiến kỹ thần thông Kim Cang Chí Tôn, chiêu thứ nhất của “Thập Nhị Chí Tôn”.
Tu luyện không ngừng gia tăng, trong một khoảnh khắc nào đó, ý thức của Dương Bách Xuyên bất tri bất giác chìm vào ảo cảnh của chiêu thứ nhất.
Ngay lập tức, hắn được đưa đến một thế giới khác.