Nhưng đương nhiên hắn sẽ không nói lời tuyệt đối. Theo ẩn ý vô liêm sỉ của chuột vương, nếu hắn không chữa khỏi bệnh thì đối phương sẽ tiết lộ thân phận Nhân tộc của hắn, như vậy thì hắn sẽ không có chốn dung thân ở thành Vạn Yêu lẫn Thái Hoang.
Điều này còn nham hiểm hơn là thẳng tay giết hắn.
Vì vậy, bây giờ Dương Bách Xuyên chỉ đành đánh cược, nói đúng sự thật, để lại cho mình một đường lui.
Chuột vương bị bệnh gì, hắn không dám đảm bảo hứa chắc.
Chẳng may có gì sơ suất, hắn thì không sao nhưng đám Lục Yên Chi vẫn đang ở thành Vạn Yêu, bọn họ sẽ bị liên lụy.
Cho nên hắn chống đỡ áp lực to lớn từ chuột vương, nhìn chuột vương và nói.
...
Sau đó, chuột vương đột nhiên cười ha hả: "Ha ha... tốt lắm, xem ra bản vương không tìm nhầm người."
Lão ta nói xong, Dương Bách Xuyên nhận thấy uy áp khí tức phủ trên người mình đã biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này, Dương Bách Xuyên lại hiểu chuột vương thêm một chút, kết luận đối phương là một kẻ đa nghi xảo quyệt.
Nhưng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem như đã vượt qua ải này.
Có điều hắn tin rằng vẫn còn thử thách nghiêm ngặt hơn đang chờ mình. Hắn không tài nào nhìn thấu lão chuột vương xảo quyệt này, đây mới là điều khiến hắn lo lắng nhất.
Tiếp đó, hắn nghe thấy chuột vương nói: "Nếu ngươi đảm bảo chữa khỏi thì bản vương sẽ đánh gãy chân ngươi không chút do dự. Ngươi dám nói thật, không sợ uy áp của bản vương, tốt lắm!
Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, bản vương đã mời ngươi đến chữa bệnh cho mình thì tất nhiên bản vương tin tưởng y thuật của ngươi. Từ lúc ngươi bị năm thánh địa lớn đuổi giết, theo Long Chủng Thanh Ngưu trốn vào thành Vạn Yêu theo lối đi bí mật, bản vương đã bắt đầu chú ý tới ngươi.
Trong hơn nửa năm ở thành Vạn Yêu, ngươi đã chữa khỏi bệnh cho một nghìn ba trăm tám mươi bảy yêu quái, không thất bại một lần nào. Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để bản vương tin tưởng ngươi xứng với hai chữ "thần y".
Bảo ngươi chữa bệnh cho bản vương thì ngươi cứ yên tâm điều trị, bản vương thề rằng chỉ cần ngươi dốc hết sức mình, bản vương tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi, lại càng không tiết lộ thân phận Nhân tộc của ngươi. Thật ra chỉ có ba người bao gồm bản vương biết thân phận Nhân tộc của ngươi.
Chỉ cần ngươi chữa khỏi bệnh cho bản vương, bản vương đảm bảo sẽ khiến hai người còn lại nhắm mắt mãi mãi, vĩnh viễn phong ấn bí mật này của ngươi, không tiết lộ nửa lời.
Đương nhiên cho dù ngươi không chữa khỏi nhưng đã cố hết sức, thì bản vương cũng làm như thế. Bản vương không qua lại với đám Yêu tộc trên mặt đất, vì vậy bản vương không quan tâm ngươi có chuyện gì, làm những gì ở thành Vạn Yêu.
Tiểu Hữu thấy thế đã được chưa?"
Nói xong chuột vương hỏi Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên thầm trợn trắng mắt, ta tin ngươi mới lạ!
Hắn biết lão chuột vương này đã sống không biết bao nhiêu năm, tuyệt đối không thể tin lời lão ta, chí ít không thể tin hoàn toàn.
Lúc nào cũng vậy, dựa vào bản thân mới là an toàn nhất.
Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt chân thành của chuột vương, thầm cười lạnh trong lòng: "Lừa cái con chuột nhà ngươi ấy, ta là người Trái Đất... không mắc lừa đâu!"
Song hắn cũng biết lời chuột vương nói là một khởi đầu tốt, ít nhất vẫn phải bày tỏ thái độ ngoài mặt.
Hắn mỉm cười đáp: "Như vậy rất tốt."
Dương Bách Xuyên không nhiều lời với chuột vương, bởi vì hắn cảm thấy ở trước mặt lão chuột này, nhất là khi đối diện với đôi mắt tam giác kia, đối phương có thể nhìn thấu tất thảy, mình nói nhiều trái lại sẽ hỏng việc.
"Ngươi tin lời bản vương hả?" Chuột vương lại hỏi tiếp.
"Vì sao không tin? Ngươi là vua của một tộc, miệng vàng lời ngọc, tất nhiên ta tin tưởng không chút nghi ngờ." Dương Bách Xuyên đáp trả, tâng bốc chuột vương.
Quả nhiên mấy lời tâng bốc khiến chuột vương cười ha ha: "Được lắm! Bây giờ y sư có thể bắt đầu chữa bệnh cho bản vương rồi đó."
Nhưng Dương Bách Xuyên lại cắt ngang, bởi vì hắn có một nghi vấn to đùng, nếu không hỏi ra thì thực sự rất bất an.
Nghi vấn này liên quan đến bảo tàng của tộc Thanh Ngưu. Theo lời chuột vương thì lão ta biết chuyện Thanh Ngưu dẫn theo mấy người bọn họ tiến vào thành Vạn Yêu bằng lối đi bí mật, như vậy thì bảo tàng của tộc Thanh Ngưu cũng không thể giấu được chuột vương.
Nhỡ đâu bảo tàng của tộc Thanh Ngưu đã bị tộc chuột yêu Ngũ Hành đào hầm chuyển đi hết, thì hắn sẽ không đi mạo hiểm nữa.
Vì vậy, hắn bất chấp nói: "Chữa bệnh lúc nào cũng được mà đạo hữu. Hiện tại ta có một nghi vấn, mong đạo hữu giải đáp."
"Ha ha, bản vương còn tưởng ngươi giỏi nhẫn nhịn lắm, không ngờ đến cuối cùng ngươi vẫn không tránh khỏi chữ "tục". Có phải ngươi muốn hỏi chuyện của tộc Long Chủng Thanh Ngưu không?" Chuột vương cười hờ hững, trong giọng nói có sự đắc ý, như thể hắn có thể nắm rõ mọi chuyện.