Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giải quyết bốn người một cách dễ dàng, Dương Bách Xuyên gầm lên một tiếng rồi dẫn đầu bay về phía Kình Thiên Môn. Hôm nay vẫn chưa muộn để hắn giải quyết chuyện còn dang dở năm nào.

Rời khỏi sa mạc châu Tây Sơn, cơn gió lốc không đâu không có cũng chẳng còn, nhóm năm người của Dương Bách Xuyên mất vỏn vẹn ba tiếng để đến sơn môn của Kình Thiên Môn.

Lần này đã có hai cao thủ trận pháp nổi tiếng Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên lo phần phá hủy đại trận hộ sơn của Kình Thiên Môn nên không cần tấn công dữ dội làm gì. Dưới sự liên thủ của trận tiên và trận ma, đại trận của Kình Thiên Môn đã bị phá vỡ trong phòng chưa đến mười phút.

Ngay lúc Dương Bách Xuyên chuẩn bị xông vào, phụ thân Dương Quốc Trung lên tiếng: "Xuyên Nhi, để người cha này làm gì đó cho con đi."

Dương Quốc Trung đã nghe con trai kể rằng Kình Thiên Môn chính là tông môn từng chèn ép con mình, lúc này ông ngỏ ý muốn đi giết Kình Thiên lão tổ để làm được gì đó cho con trai mình.

Dương Bách Xuyên sửng sốt, trong lòng vô cùng cảm động. Hắn hiểu ý của phụ thân, mỉm cười gật đầu đồng ý.

Dẫu sao lão tổ của Kình Thiên Môn cũng là Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, ngang bằng với phụ thân hắn về mặt cảnh giới, nhưng xét về thực chiến thì lão tổ Kình Thiên Môn không phải đối thủ của một Dương Quốc Trung đang tu luyện Huyết Trận.

Nửa tiếng sau, Dương Quốc Trung đi ra khỏi Kình Thiên Môn với một cái đầu trên tay. Dương Bách Xuyên vừa nhìn đã nhận ra đó là lão tổ Kình Thiên Môn từng đuổi bắt hắn như chó nhà có tang khi xưa.

Mặc dù hắn không đi vào nhưng cũng thừa biết từ nay về sau trên đời sẽ không còn tông môn Kình Thiên Môn này nữa. Vốn dĩ năm xưa cao thủ trong Kình Thiên Môn đã bị hắn trừ khử non nửa, chỉ còn mỗi lão tổ Kình Thiên Môn là Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn. Giờ đây, người phụ thân tu luyện Huyết Trận của hắn giết đến tận cửa, tiêu diệt tàn dư còn lại. Đến đây, Kình Thiên Môn đã bị xóa sổ, biến mất khỏi dòng lịch sử.

Dương Bách Xuyên không hề có ý định nương tay, bởi lẽ hắn biết rằng tại Sơn Hải Giới, tại cái thế giới tu chân này, hắn mà nhân từ thì kẻ phải chết sẽ là bản thân hắn. Huống chi, kể từ trận đại náo thành Yêu Quang, ba đại tông môn Kình Thiên Môn, Linh Sơn Cốc và m Dương Tông đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với hắn, luôn muốn giết hắn một vạn lần cho thỏa mối hận. Kình Thiên Môn của bây giờ chỉ là bước đầu tiên, về hai phe Linh Sơn Cốc và m Dương Tông sau này, hắn sẽ cho đệ tử Vân môn ra tay, trở thành đá mài đao để đưa tên tuổi Vân môn đi xa trên Sơn Hải Giới.

Giải quyết Kình Thiên Môn xong, Dương Bách Xuyên dẫn những người còn lại đến Truyền Tống Trận sau núi Kình Thiên Môn, sau đó bảo Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên bố trí trận pháp nhằm ẩn nấp Truyền Tống Trận kết nối với Trái Đất này.

Hai đại sư trận pháp dành trọn ba ngày, cuối cùng cũng thành công bố trí một trận pháp không chê vào đâu được, toàn bộ Truyền Tống Trận đã biến mất tăm.

Dương Vấn Thiên cười một cách hãnh diện: "Từ nay về sau, khi truyền tống về từ một bên khác thì có thể đến thẳng khu vực cấm phía Nam của châu Tây Sơn. Nơi này sẽ kết nối với tân Vân môn. Chờ các ngươi đi rồi, lão phu sẽ ẩn nấp triệt để nơi này để sau này khỏi phải gì nữa."

"Đa tạ sư phụ." Dương Quốc Trung cảm ơn.

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên thầm hoan hô sư tổ Dương Vấn Thiên của mình. Không thể không công nhận rằng Dương Vấn Thiên là người am hiểu về không gian Truyền Tống nhất Sơn Hải Giới.

Sau đó, đôi phu phụ Dương Quốc Trung tiến vào trận pháp, biến mất.

Dương Bách Xuyên không trở về, hắn có rất nhiều chuyện phải làm tại Sơn Hải Giới. Trước khi đi cha mẹ cũng đã tiết lộ với hắn về trận pháp liên kết với hồn Ngọa Ngưu ở thành Đại Tần, thế nhưng hai người không đề nghị họ sử dụng trở lại. Chung quy cũng chẳng biết trận pháp ở thành Đại Tần đó kết nối với nơi nào ở Sơn Hải Giới, chỉ có thể làm biện pháp dự phòng mà thôi.

...

Ngày thứ mười, ba người Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh, Dương Vấn Thiên trở về núi Dao Trì.

Lục Tuyết Hi vừa về đã hớt ha hớt hải chạy tới lại, dẫn theo cả một người đi cùng, đó là bạn cùng lớp cũ - Ngụy Nương. Về Ngụy Nương, kể từ khi tới đây, Dương Bách Xuyên nghe nói y liên tục bế quan tu luyện nên mấy năm nay cũng không để ý tới y, hôm nay mà không gặp Ngụy Nương thì khéo hắn quên mất sự tồn tại của y rồi cũng nên.

"Môn chủ, có biến cố lớn tại vương thành Mạo Hiểm ạ." Lục Tuyết Hi vừa đi tới đã báo cáo.

"Chuyện gì vậy?" Nét mặt của Dương Bách Xuyên cũng trở nên nặng nề. Khu vực cấm phía Nam vốn là địa bàn của vương quốc Mạo Hiểm thời xưa, có điều sau khi vương quốc Mạo Hiểm bị diệt vong, nơi này đã trở thành địa bàn của ba đại yêu tu Thanh Sắc Giao Long của sư phụ Hạ Lộ. Suy cho cùng cũng do nơi đây quá gần vương thành Mạo Hiểm ngày nay.

Vương thành Mạo Hiểm gặp biến cố ắt sẽ ảnh hưởng tới đây, bởi vậy mà Dương Bách Xuyên đã từng dặn dò Lục Tuyết Hi rằng phải âm thầm phái người quan sát động thái ở vương thành Mạo Hiểm. Hắn thừa biết ba thế lực Trịnh gia - nơi Trịnh Bân Bân đang ở, túc lão thứ ba Viên Thiên Cương và túc lão thứ chín đã hình thành thế chân vạc tại vương thành Mạo Hiểm, sớm muộn gì chiến tranh cũng nổ ra.

Nhìn tình hình có vẻ ba thế lực cầm đầu điện Mạo Hiểm đã bắt đầu ra tay với nhau rồi.

"Ngươi nói đi." Lục Tuyết Hi nhìn Ngụy Nương, bảo.

Mấy năm không gặp, giờ đây Ngụy Nương đã tu luyện đến tu vi Xuất Khiếu cảnh. Xem ra ban đầu sư phụ đã không sai khi bảo hắn đưa m Dương Công nức tiếng gần xa trên Tu Chân Giới cho Ngụy Nương tu luyện, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ.

Từ sau khi Ngụy Nương tu luyện m Dương Công, y càng trở nên yêu mị hơn, hiện tại cách ăn mặc trang điểm của y trông giống như một nữ tử yêu mị. Nếu không biết lai lịch của Ngụy Nương, chắc chắn sẽ tưởng y là một yêu nữ xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK