Đặc biệt là Đoan Mộc Hành Thiên, ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên tràn đầy vẻ hiền từ và vui mừng.
Hai người Đoan Mộc Lôi nhìn đan dược trong tay Dương Bách Xuyên, rồi lại nhìn sang Đoan Mộc Hành Thiên, gia chủ không lên tiếng, hai người bọn họ không dám tùy tiện.
Đoan Mộc Hành Thiên gật đầu với hai người họ, ý bảo hai người nhận đan dược Dương Bách Xuyên đưa, dù sao hai người cũng bị thương trong trận chiến trước đó.
Hiện tại mọi người đang phải đối đầu với Liên Thành Hải Bằng, đan dược chữa thương của Dương Bách Xuyên rất quan trọng.
"Cảm ơn ngài Dương!"
Hai người Đoan Mộc Lôi nói cảm ơn rồi nhận lấy viên đan dược, trực tiếp nuốt xuống bụng, không sợ đan dược có độc. Bọn họ đều là cao thủ trong cổ võ giả, chỉ cần ngửi mùi hương tỏa ra từ viên đan đã biết là thứ tốt.
Đoan Mộc Hành Thiên nhận lấy đan dược từ tay Dương Bách Xuyên, nuốt xuống rồi cười lớn: "Tốt! Tốt! Tốt!"
Ông ấy nói liên tục ba từ tốt, giọng điệu tràn đầy vui mừng.
Ngay sau đó, sắc mặt ông ấy lập tức trở nên nghiêm túc, dặn Đoan Mộc Lôi: "A Lôi, A Văn, bảo vệ cậu chủ rời đi, đừng để nó gặp chuyện không may, nhờ hai người."
Những lời này của Đoan Mộc Hành Thiên đầy vẻ trịnh trọng.
Nói xong, ông ấy nhìn sang Dương Bách Xuyên: "Đứa trẻ này, mau đi nhanh đi, đừng trách mẹ cháu, năm đó mẹ cháu cũng không muốn rời khỏi hai anh em cháu, ông là ông ngoại của cháu, A Lôi sẽ nói cho cháu biết chi tiết chuyện này.”
“Cậu chủ, chúng ta đi thôi.” Đoan Mộc Lôi nói với Dương Bách Xuyên.
Lúc này, cổ kiếm trong tay Đoan Mộc Hành Thiên đột nhiên vung lên đánh vào sau lưng anh, một luồng gió mạnh mẽ thổi bay đám sâu độc dưới đất, tạo thành một con đường chọc xuyên qua vòng tròn sâu độc.
Từ lúc nghe thấy Đoan Mộc Hành Thiên nói chuyện, đầu óc Dương Bách Xuyên ầm một tiếng rồi trở nên trống rỗng, không ngừng vang vọng lời của ông ấy, đừng trách mẹ cháu, ông là ông ngoại của cháu...
Mục đích anh đến miền nam đúng là vì tin tức của mẹ, phách lối vung tiền thu hút sự chú ý của nhà Đoan Mộc cũng vì nguyên nhân này. Sau đó bị đám cao thủ Thần Đồ lão quỷ bao vây chặn cướp, Đoan Mộc Hành Thiên chạy đến giải vây, thậm chí ông ấy không tiếc bỏ ra một cái giá thật lớn... Giờ thì anh đã hiểu hết rồi.
"Ông ấy là… Ông ngoại của mình?"
Tuy rằng lúc nãy Đoan Mộc Hành Thiên không nói nhiều nhưng Dương Bách Xuyên vẫn hiểu, có lẽ năm đó mẹ anh bỏ rơi anh và em gái còn có một ẩn tình khác.
Giây phút này, không hiểu sao trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy chua xót không thể tả được, đầu óc quay cuồng.
Hận ý đối với mẹ mình, ngay sau khi Đoan Mộc Hành Thiên nói là ông ngoại anh, còn quyết định để Đoan Mộc Lôi và Đoan Mộc Văn bảo vệ anh rời đi đã vô thức tan biến rồi.
Cổ tay Dương Bách Xuyên bị Đoan Mộc Lôi nắm lấy, ngơ ngác đi theo ông ta ra khỏi vòng vây của sâu độc, điên cuồng chạy dọc theo con đường do nhát kiếm của Đoan Mộc Hành Thiên mở ra.
Bên tai anh cứ vang lên âm thanh chém giết giữa ông mình Đoan Mộc Hành Thiên và Liên Thành Hải Bằng.