Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi anh vận chuyển công pháp, đầu óc không còn choáng váng nữa, cơ thể cũng khôi phục bình thường.

Nhưng vô số rắn độc kiến độc vẫn bao vây bên ngoài, anh bèn hỏi: "Hì hì, lão già ơi, nhất định là người có cách đối phó với đám rắn độc kiến độc này đúng không?"

"Hừ, đồ vô dụng. Con hãy tỉ mỉ cảm nhận chân ngôn đuổi côn trùng mà vi sư truyền cho con. Vi sư chỉ dạy một lần thôi đấy, con không học được thì đừng trách ta."

Vân Thiên Tà vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên lập tức nghe thấy tiếng huýt sáo kỳ diệu vang lên trong lòng, giống như một loại ma âm, nghe rất kỳ lạ, rất chói tai. Chính là kiểu huýt sáo bằng miệng ấy.

Mặc dù sư phụ nói là chỉ dạy một lần, nhưng một lần cũng đủ rồi. Bởi vì sau khi tu tiên, trí nhớ của Dương Bách Xuyên vượt xa người thường.

Một lúc sau tiếng huýt sáo dừng lại, Dương Bách Xuyên đã khắc ghi trong lòng.

Tiếp theo, anh nghe thấy sư phụ Vân Thiên Tà nói: "Đây là phương pháp bất truyền của Ngự Thú Tông - tông môn cao cấp ở Tu Chân Giới. Ta nói cho con biết nhé, sau này tới Tu Chân Giới con không cần nói nhiều, cứ dùng chân khí huýt sáo và niệm chân ngôn trong lòng, ngay cả linh trùng mạnh mẽ cũng phải nghe con sai bảo chứ đừng nói chi đến côn trùng độc."

Ông ấy nói xong, một đoạn chân ngôn khẩu quyết truyền vào đầu Dương Bách Xuyên.

Sau khi xem xong, Dương Bách Xuyên mừng như nhặt được vàng. Bí pháp này có thể chỉ huy các loại linh trùng, cực kỳ lợi hại, đối phó với rắn độc kiến độc bình thường chỉ là chuyện nhỏ.

Anh lập tức niệm chân ngôn trong lòng, đồng thời huýt sáo.

Tiếng huýt sáo chói tai vang lên từng hồi, cộng thêm chân khí đẩy ra xa, tức thì một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện. Lũ rắn độc và kiến độc điên cuồng đều nghe lời.

Dương Bách Xuyên vui mừng. Anh tiếp tục huýt sáo thử khống chế đám rắn độc kiến độc này theo lời dạy của sư phụ, quả nhiên chúng di chuyển theo sự chỉ huy của anh.

Dương Bách Xuyên thầm cười lạnh trong lòng. Mình có thể điều khiển rắn độc kiến độc, phải chăng có thể đi trả đũa Đinh Dương?

Dương Bách Xuyên lập tức đi thẳng về phía trước, rắn độc và kiến độc xung quanh di chuyển bên cạnh anh.

Anh không ngừng hấp thụ và luyện hóa linh khí, không vội đi ra ngoài mà khoan thai bước về phía trước.

Dương Bách Xuyên cảm nhận được chân khí trong cơ thể tăng lên, bèn nuốt viên đan Tụ Khí đang ngậm trong miệng. Đan Tụ Khí biến thành linh khí khổng lồ trong cơ thể, bắt đầu luyện hóa. Anh thử xem linh khí trong đan Tụ Khí và chướng khí có thể giúp mình tăng tu vi thêm một bậc hay không. Có thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ là tốt nhất.

Khoảng hai mươi phút sau, đan Tụ Khí đã bị luyện hóa, cơ thể cũng hấp thụ và luyện hóa được không ít chướng khí, tu vi tăng lên, nhưng tăng đến Luyện Khí kỳ tầng chín đỉnh phong thì dừng lại, vẫn là cửa ải bình cảnh như mọi khi.

Dương Bách Xuyên thở dài, không cố ép nữa. Anh biết cửa ải này không dễ đột phá như vậy.

Anh tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau, anh nhìn thấy mấy bóng người trong sương mù, chính là đám đạo trưởng Trường Linh và Hạ Lộ đang chờ mình.

Khi nhìn thấy bóng dáng Đinh Dương, Dương Bách Xuyên lập tức cười gằn, sau đó huýt sáo.

Khoảng cách hai bên chỉ hơn mười thước, giờ phút này Dương Bách Xuyên đang ở trong sương mù dày đặc, bởi vì có thể luyện hóa khí độc nên tầm mắt của anh không bị ảnh hưởng.

Có thể nhìn thấy mấy người phía trước, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy Dương Bách Xuyên.

Hơn nữa cách đó hơn mười thước, nơi mấy người đứng không có sương mù dày đặc lại xuất hiện một chỗ vách đá dựng đứng, muốn chạy cũng không có đường chạy. Trừ khi người đó quay trở lại vào sương mù dày đặc.

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy Đinh Dương, quyết định dạy dỗ ông già này một chút, nếu không cơn tức giận trong lòng khó mà nguôi được, nếu không phải có sư phụ trâu bò ở đây, dưới sự tấn công của khí độc cùng rắn độc và kiến độc, anh đã chết rồi.

......

Bên ngoài cách hơn mười thước, nhóm sáu người của đạo trưởng Trường Linh nhìn sương mù dày đặc, chờ đợi Dương Bách Xuyên đi ra, đã qua nửa giờ. Vẫn không thấy Dương Bách Xuyên đi ra.

Lúc này chỉ có người cá Hạ Lộ trong lòng rất sốt ruột, cô thật vất vả mới có được một Dương Bách Xuyên kiểu đánh bậy đánh bạ như thế trở thành bạn bè, cũng không hy vọng Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện.

Trong lòng cô nghĩ chờ một hồi nếu vẫn không thấy anh thì sẽ đi vào xem thử.

Trong lòng Hạ Lộ sốt ruột, toàn thân và mặt đều bị bao bọc không thấy rõ cảm xúc.

So với Hạ Lộ, người sốt ruột nhất chính là Bách Sơn của Võ Đang.

Đối với Bách Sơn, người sư tổ Dương Bách Xuyên này ở trong lòng hắn ta thật sự rất quan trọng, không nói đến Dương Bách Xuyên là đệ tử của tổ sư Tư Không Nguyên được Võ Đang công nhận, còn là anh em cùng thầy của chưởng giáo đời thứ nhất Võ Đang. Nhưng nói Dương Bách Xuyên nắm trong tay thuật luyện đan và kỹ thuật chiến đấu của Tiên Thiên, hắn ta đã từng nhìn thấy anh thể hiện rồi, chỉ cần Võ Đang có thể đạt được thì đều là tài nguyên quý giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK