Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão ta hít sâu, cười buồn bực: "Ai nói không phải chứ. Người bình thường chỉ biết Địa Tiên tam chuyển là nhân vật tầm cỡ trên đỉnh kim tự tháp ở Tu Chân Giới. Nhưng trong mắt thánh địa, Địa Tiên tam chuyển chẳng là cái thá gì, bị mất mặt còn phải xin lỗi cười xòa, nghĩ lại thật châm chọc. Đây là pháp tắc của Tu Chân Giới."

"Hì hì, Lão Độc Vật ngươi không ra tay, nhưng có thể để cho hai đồ đệ của ngươi ra tay lấy lại danh dự mà." Phong lão quỷ cười khà khà nói.

Nguyên tiên sư nghe vậy thì sửng sốt. Lão ta biết Phong lão quỷ là một tán tu, là tu sĩ Y đạo. Hai người đã quen biết mấy nghìn năm, hiểu rõ lẫn nhau, cho nên lão ta biết Phong lão quỷ mưu ma chước quỷ, đối phương nói vậy ắt có lý do. Mà quả thật trong lòng Nguyên tiên sư cũng rất khó chịu. Đồ đệ bị người ta chém đứt một tay trước đám đông, người làm sư phụ chẳng những không thể đòi lại công bằng mà còn phải mắng đồ đệ của mình, sau đó còn phải cười làm lành xin lỗi người ta.

Advertisement

Thật sự là khó mà nuốt trôi cơn tức này. Nhưng có thể làm gì được chứ? Đối phương có quan hệ với thánh địa lớn của Tu Chân Giới là Trường Sinh Điện, có cho Nguyên tiên sư thêm một lá gan thì lão ta cũng không dám mạo hiểm giết Dương Bách Xuyên, bởi vì Trường Sinh Điện là nhân vật lớn chính hiệu.

Có điều quen biết Phong lão quỷ thời gian dài như vậy, Nguyên tiên sư hiểu rõ ông bạn xuất quỷ nhập thần này. Hai người quen biết nhau mấy nghìn năm, đều hiểu rõ nhau. Lão ta biết Phong lão quỷ lắm mưu nhiều kế, Phong lão quỷ biết lão ta ưa sĩ diện.

Phong lão quỷ đã nói vậy thì nhất định có cách qua mắt Trường Sinh Điện. Tuy hôm nay ở trên phi thuyền, Nguyên tiên sư tỏ ra rộng lượng, lấy đức thu phục người, nhận lỗi với Dương Bách Xuyên. Nhưng đó là bởi vì lão ta e ngại Trường Sinh Điện. Thần thông người khổng lồ mà Dương Bách Xuyên thi triển ra quá giống Trường Sinh Điện, lão ta không dám mạo hiểm.

Nhưng có thể dự đoán được sau ngày hôm nay, chuyện lão ta bị một tiểu bối làm mất hết thể diện trên phi thuyền của thương hội nhà mình sẽ lan truyền ra ngoài. Nguyên tiên sư nén giận. Nếu có thể giết Dương Bách Xuyên xả giận mà không làm kinh động đến Trường Sinh Điện thì đúng là chuyện tốt.

Nguyên tiên sư nhìn Phong lão quỷ, híp mắt hỏi: "Ngươi nói vậy là sao?"

"Hì hì, Lão Độc Vật ngươi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Ta hỏi ngươi nhé, lần này phi thuyền chở người của thương hội Nhật Nguyệt Tinh Thần đi đâu làm gì? Đích đến của phi thuyền là nơi nào?" Phong lão quỷ nhìn Nguyên tiên sư và hỏi.

Hai mắt Nguyên tiên sư sáng ngời: "Ngươi nói tới... Thái Hoang Tinh Hải?"

"Không thì ngươi nghĩ sao? Đừng quên tính chất đặc biệt của Thái Hoang Tinh Hải và giao ước giữa chín thánh địa lớn. Trong Thái Hoang Tinh Hải, dù ngươi giết thánh tử thánh nữ của thánh địa cũng không bị truy cứu trách nhiệm, chỉ cần ngươi có bản lĩnh kia."

Hơn nữa, trong Thái Hoang Tinh Hải không thể sử dụng bất kỳ phương thức truyền tin nào, ngươi có giết ai ở trong đó cũng chẳng có ai biết. Cho nên phải xả giận chứ, đơn giản mà." Phong lão quỷ cười khà khà nói.

Nguyên tiên sư nghe xong, trên mặt cũng nở nụ cười: "Ta quên mất tiêu. Lần này vốn là cho Minh Nguyệt và Yên Chi đi Thái Hoang rèn luyện, bây giờ xem ra đó là một ý hay. Không biết thằng nhãi kia có vào Thái Hoang Tinh Hải không."

"Đơn giản, hắn có đi hay không, ngươi tìm người giới thiệu hắn lên phi thuyền hỏi một chút là biết ngay..."

Hai người đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên: "Sư phụ, đệ tử cầu kiến."

Vào đi." Nguyên tiên sư trầm ngâm nói.

Sau đó, Khúc Minh Nguyệt và Lục Yên Chi, phía sau còn có Mộc Văn Hương đi vào.

Mộc Văn Hương đi theo là vì nàng ta thấp thỏm bồn chồn. Dù sao Dương Bách Xuyên cũng do nàng ta dẫn lên phi thuyền, mặc dù hôm nay Nguyên tiên sư xin lỗi Dương Bách Xuyên trước mặt mọi người, nhưng hắn đã chặt đứt một cánh tay của Khúc Minh Nguyệt. Mộc Văn Hương từng nghe nói về tính cách của Nguyên tiên sư, nàng ta không cho rằng Nguyên tiên sư có thể nhịn cục tức này, có lẽ là do nguyên nhân nào đó nên Nguyên tiên sư mới chịu xin lỗi Dương Bách Xuyên. Nhưng Mộc Văn Hương sợ Nguyên tiên sư giận chó đánh mèo lên mình, cho nên đến nhận lỗi, vừa lúc đi theo sư tỷ muội Khúc Minh Nguyệt.

Sau khi vào phòng, ba người hành lễ.

"Vị này là Phong lão quỷ, bạn của vi sư, hai con chưa gặp bao giờ, vừa hay bái kiến hắn đi. Minh Nguyệt đưa cánh tay bị đứt cho Phong sư thúc để hắn nối lại cho con." Nguyên tiên sư nói với hai đồ đệ.

Nghe vậy Khúc Minh Nguyệt mừng rỡ. Nàng ta ôm cánh tay bị chặt đứt đến cầu xin sư phụ, không ngờ trong phòng của sư phụ lại có y tu. Người có thể trở thành bạn của sư phụ chắc chắn có ý thuật vô cùng cao siêu và tu vi Y đạo cao thâm, sau khi nối lại cánh tay cụt sẽ không để lại di chứng, sau này sử dụng sẽ không bị ảnh hưởng. Mình hoặc người khác cũng có thể nối được, nhưng không hiểu Y đạo thì sau khi nối lại sẽ có để lại di chứng.

Khúc Minh Nguyệt vội vàng tiến lên bái kiến.

"Minh Nguyệt, Yên Chi bái kiến Phong sư thúc..."

"Khà khà, hai chất nữ xinh đẹp như hoa. Người một nhà cả, đứng lên đi." Phong lão quỷ cười ha hả, mắt dán chặt vào bộ ngực cao ngất của Khúc Minh Nguyệt, không thèm nhìn tới Lục Yên Chi tuổi còn nhỏ. Lão ta vẫy tay một cái, hai người cảm nhận được nguyên khí mênh mông xuất hiện, không vái lạy được nữa.

Khúc Minh Nguyệt không chú ý tới ánh mắt tham lam của Phong lão quỷ dán chặt vào ngực mình. Sau khi cảm nhận được nguyên khí vô cùng cường đại của Phong lão quỷ, nàng ta mừng rỡ nghĩ tu vi thâm hậu như vậy, Phong sư thúc chắc chắn có thể nối lại cánh tay cho mình một cách hoàn mỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK