Tôi kéo ra một chiếc ghế, ngồi ở bên trên, Giang Phong đầy giận dữ, gã quát: “Tề Mộ Vân, phu nhân không bảo mày ngồi xuống, mày dám tự tiện ngồi hả?" "Bỏ đi." Phu nhân vừa cười vừa nói, mặc dù là gương mặt tươi cười, nhưng cặp mắt kia toả ra sự vô cảm, khiến cho tôi vô cùng khó chịu, cứ cảm thấy như mụ đang nhìn một con súc vật, dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng không ngừng quét trên cơ thể tôi, tôi cũng không thích ánh mắt như vậy, phu nhân nói:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.