Khi ngửi được mùi máu tanh, tôi biết sắp có chuyện chẳng lành, tôi vội vã bước tới mở tấm ván gỗ đầy bụi bặm, nhưng bên trong lại tối om như mực, lúc này tôi mới nhận ra ở gần cửa có công tắc đèn.
Tôi lập tức chạy xuống, nhanh chóng bật công tắc đèn thì bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt, hơn 20 người phụ nữ với cái bụng bự nằm ngửa trên mặt đất, lúc này máu đã chảy thành dòng, thấm vào mặt đất bên dưới, chết cả rồi, mang theo những nghiệt chủng trong bụng cùng đi.
Cảnh tượng thê thảm khiến tôi đau đớn, tôi không ngờ sẽ có kết cục bi thảm đến vậy, cũng không ngờ những người phụ nữ này lại cương liệt đến vậy, cuối cùng lại chọn cách này để kết thúc vận mệnh bi thảm của mình.
Tôi nghe được một loạt tiếng thở dốc, lập tức mò mẫm đi về phía tiếng thở dốc, lại phát hiện cô gái trẻ từng giúp đỡ tôi đang kiệt quệ nằm ở trong góc phòng. Cô ấy cũng nhìn thấy tôi, miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt.
Tôi vội vàng bước qua, cầm lấy tay của cô hỏi: “Vì sao... vì sao mấy em lại làm như vậy?"
"Chúng em về gặp người nhà với dáng vẻ như thế này… sẽ khiến người nhà sau này không ngốc đầu lên được ở trước mặt những người khác, chẳng bằng dùng cách này để kết liễu chính mình, như vậy còn thanh thản hơn... bọn trên kia chết chưa..." Cô ấy yếu ớt hỏi tôi.
Tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, nghĩ đến chuyện các em ấy đã gặp lại càng thêm bi ai, tôi nghẹn ngào nói: “Ừ, mẹ con hại người đã bị chết cháy rồi..."
"Cám ơn anh." Cô ấy yếu ớt nhìn tôi, cô ấy cười rất đẹp, đẹp như đoá sen trắng nở rộ trong hồ sen, chỉ đáng tiếc trên mặt Bạch Liên Hoa lại nhuốm không ít máu, cô ấy yếu ớt thầm thì: “Em tên là Ninh Trạch Tuyết, mẹ của em nói... lúc em ra đời tuyết rơi đầy trời, mẹ hy vọng sau khi em lớn lên sẽ trở thành một luật sư, nhưng em đã không còn cơ hội đó, em có lỗi với mẹ..."
"Tại sao em phải làm như vậy... thật ra em không nên chọn cái chết, anh có thể đưa bọn em trở về!" Đôi tay tôi run rẩy, tôi không tài nào tưởng tượng được từng sinh mệnh tươi trẻ đang trôi qua giữa ngón tay của tôi, giống như nước chảy mây trôi. Tôi không biết rồi đây linh hồn các em sẽ đi về đâu, nhưng có lẽ là một con đường không có lối về.
Ninh Trạch Tuyết dường như rất cố gắng giơ tay lên, muốn vươn tới ánh sáng ở cách đó không xa, nhưng chưa chạm đến được ánh sáng kia thì cánh tay đã rơi mạnh xuống mặt đất, khiến không ít máu tươi vẩy lên.
Sự đau buồn trong lòng tôi khó thể diễn tả nổi bằng lời, tôi để đầu của cô ấy ở trong lòng, mặc cho máu tươi nhuộm đó quần áo. Tôi không biết mình ở trong trạng thái này bao lâu, nhưng phải đến sau khi Dư Vi liên tục gọi tên tôi, đúng lúc ấy tôi cũng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Tôi sực tỉnh, tôi đã gọi điện báo cảnh sát, lúc này chắc cảnh sát đã đến, chính nghĩa cuối cùng cũng sẽ thực thi. Nhưng nhóm ba người chúng tôi còn chuyện quan trọng hơn phải làm, đương nhiên không thể ở lại để cảnh sát kéo chân.
Tôi đặt cơ thể của Ninh Trạch Tuyết buông, nói về phía cơ thể của cô ấy: “Anh xin thề với em, anh tuyệt đối sẽ không để cho người vô tội nào nữa chết ở trước mắt của anh! Anh xin thề!"
Tôi nhìn các em ấy thật sâu, rồi đi lên mặt đất, mà lúc này Khương Nguyệt Thiền đã để hành lý lên xe, hét lớn với tôi: “Đi nhanh lên!"
Tôi không nói gì, nhảy vào từ cửa ghế sau, nhào đúng ngay trên người của Dư Vi, khiến cô ấy xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt. Còn Khương Nguyệt Thiền đạp mạnh cần ga, chiếc xe lập tức vọt về phía trước, tôi nhìn thấy xe cảnh sát đã nối đuôi nhau từ cửa thôn tiến vào trong thôn, rất nhiều cảnh sát trang bị súng ống đầy đủ bao vây từ bốn phương tám hướng, còn lũ ác ma trong thôn thì chạy loạn khắp nơi, nhưng dù chúng có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi cảnh sát.
Khương Nguyệt Thiền nhìn tôi qua kính chiếu hậu, nàng hỏi: “Các cô ấy... đi rồi sao."
Tôi không đáp, chỉ lặng lặng sờ vào dây an toàn, lúc này hai nàng vẫn còn mặc lễ phục tân nương màu đỏ thẫm, có lẽ chưa kịp thay. Dư Vi thấy dáng vẻ buồn bã của tôi bèn ghì đầu của tôi vào bộ ngực căng tròn của mình, cô ấy dịu dàng hỏi: “Người xấu, anh đau lắm đúng không?"
Tôi lắc đầu, nhưng không còn sức để nói chuyện, cô ấy chà chà đầu tôi vào bộ ngực đồ sộ của mình, để tôi mặc sức hưởng thụ mùi hương trên ngực của cô; xúc giác co giãn, săn chắc khiến tôi thấy dễ chịu hơn nhiều. Tôi im lặng rất lâu, mới mở miệng: “Sinh mệnh thật sự rất yếu ớt, vì sao... trên thế giới này lại còn có người độc ác như vậy."
"Đây chỉ là một phần nhỏ của tội ác thôi." Khương Nguyệt Thiền cắt ngang lời của tôi: “Những kẻ độc ác hơn hai mẹ con này còn rất nhiều, chỉ là anh tôi chưa từng gặp mà thôi. Chúng ta không phải đấng cứu thế, không thể làm gì được, dù sao việc này cuối cùng vẫn là bổn phận của cảnh sát."
Tôi thở dài thườn thượt, ánh mắt chớp lên, nhưng trong đầu lại trống rỗng. Dư Vi thì bất mãn mắng Khương Nguyệt Thiền: “Cô không thể nói vài câu hữu ích sao, nếu không nhờ Mộ Vân cứu chúng ta, thì chúng ta sớm đã..."
Nói xong, Dư Vi sợ hãi lại ấn đầu tôi vào giữa khe vú sâu hoắm của cô ấy, tôi cảm thấy ná thở, vội vã đẩy Dư Vi, nhưng không ngờ bàn tay chộp trúng vú của Dư Vi, vú của nàng vẫn căng mềm như kẹo dẻo vậy. Dư Vi cũng cảm thấy tay của tôi đang bóp vú của mình, nhưng cô vẫn không né tránh, mà chỉ đỏ mặt xấu hổ, khiến cô càng thêm xinh đẹp bội phần.
Khương Nguyệt Thiền giảm tốc độ xe, nàng nói: “Hay là như vậy đi, tố chất cơ thể của Mộ Vân anh rất tốt, chờ lúc đi vào trong trại, tôi sẽ nhờ sư phụ tôi dạy anh vài chiêu, như vậy sau này anh cũng sẽ có đất dụng võ, anh thấy thế nào?"
Tôi cười cười: “Cũng được, vậy xin nhờ cô."
"Không cần khách sao, dù sao tôi cũng nợ anh, anh đã cứu tôi hai lần, phần nhân tình này vẫn cần phải trả lại cho anh." Khương Nguyệt Thiền không vui không buồn nói.
Dọc đường đi chúng ta vẫn tán gẫu, nhưng chỉ nói về những vấn đề không quan trọng, khoảng ngày thứ 3, chúng tôi tới đến một khu rừng gần thành phố Đăng Phong rồi ngừng xe.
Tôi nói: “Ta không lái xe nữa?"
"Làm sao lái xe? Âm Sơn Gia ở trong khu rừng này, trong đó chỉ có thể đi bằng đường rừng, đường thuỷ, xe không lái vào được." Khương Nguyệt Thiền nói.
Tôi đi đến dưới một cây rồi quan sát, phát hiện khu rừng phía trước rất sâu thẳm, cứ như bên trong cất giấu bí mật gì đó không muốn để người khác biết: “Lần trước không phải cô nói ở Lạc Dương sao?"
"Thành phố Đăng phong rất gần Lạc Dương, đương nhiên coi như là Lạc Dương rồi~!" Khương Nguyệt Thiền đi phía trước dẫn đường cho chúng tôi.
Tôi là đàn ông, đương nhiên xách hành lý và cả di vật của ông anh họ đã chết của Khương Nguyệt Thiền, đi vào trong rừng rậm.
Đường rừng không đi như tôi tưởng tượng, bởi dọc đường cũng không có hiểm cảnh gì cả, hơn nữa con đường do Khương Nguyệt Thiền dẫn đi dù vòng vèo nhiều lần, cuối cùng vẫn đến sơn trại.
Tôia đứng ở trên đỉnh núi, nhìn về phía xa xa, chợt cảm thấy một loại cảm giác vô cùng trống trải và vui vẻ, bởi vì tôi nhìn thấy những nơi mà tôi đi qua đều là cảnh sắc núi sống tuyệt đẹp. Nhất là những hàng rào đứng ngay ngắn trên sườn núi, còn ở xa hơn là những mảnh ruộng bậc thang, quả là mỹ cảnh nhân gian, khiến người nhớ thương, hận không thể cả đời sống ở trong tiên cảnh nhân gian, không bao giờ trở lại đô thị ồn ào nữa.
Khương Nguyệt Thiền là người vui nhất, tuy nụ cười rất ý nhị, nhưng là nụ cười phát ra từ nội tâm, đẹp vô cùng, đẹp đến mức khiến tôi bị mê hoặc, Dư Vi ở bên cạnh vội kéo tay của tôi, nói: “Cẩn thận con ngươi rớt ra ngoài."
Tôi cười cười xấu hổ: “Được rồi được rồi, giờ không phải đã đến nơi rồi sao, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đa. Anh khát muốn chết, cổ họng sắp bốc khói rồi."
Sau khi nghe lời này của tôi, Khương Nguyệt Thiền bèn ngắt một chiếc lá sạch, nàng cúi người gập chiếc lá thành hình cái chén, múc ít nước đưa cho tôi rồi nói: “Nước nơi đây rất mát lạnh, có thể uống trực tiếp, nước chảy từ trên núi xuống. Chúng tôi gọi con sông nhỏ này là Thiên Hà, truyền thuyết kể rằng ngày xưa nơi này là một vùng hoang mạc, nhưng đại thần kéo bầu trời ra một kẽ hở nhỏ, để cho nước từ Thiên Hà chảy xuống, cứu mạng hàng vạn hàng nghìn sinh linh ở nơi này."
Tôi uống một ngụm, cảm thấy ngon ngọt vô cùng, Dư Vi cũng cướp lấy uống một ngụm, liên tục nói ‘ngon quá, ngon quá’.
Khi tôi đang mải mê uống nước, trước mặt bỗng xuất hiện mấy người ăn mặc kỳ quái...