Tôi thắp một điếu thuốc, lặng lẽ hút một hơi, tâm trạng của tôi hiện giờ khó có thể hình dung bằng lời, chỉ trong hơn nửa tháng ngắn ngủi, hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu tiểu thị dân.
Tôi vốn cho mình sẽ mãi là một phòng trùng, sau đó lại thuê nhà, sửa sang lại, rồi chia ra cho thuê, nhưng lúc này e không còn cơ hội làm vậy nữa, tôi nói: “Không cần cám ơn, nhưng ban nãy rõ ràng em có thể chạy trước, sao còn ở lại đây chờ anh?"
"Anh vì yểm hộ em mà suýt chút nữa bỏ mạng, nếu em ở thời khắc sinh tử này bỏ chạy một mình, anh nghĩ lương tâm của em khác nào bị chó tha?" Dư Vi ngồi ở trên cỏ, cô ôm đầu gối nhìn tôi, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, hoàn toàn khác với ánh mắt giết người từng nhìn tôi.
Tôi thở sâu một hơi, đang định nói chuyện, bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang tiến lại gần, điều này khiến tôi căng thẳng, vội vén lá cây nhìn ra xa, phát hiện là một ông chú to mập đang ôm một thiếu nữ có body nóng bỏng, hai người ôm nhau cọ xát man dại, ông chú dâm dục nói: “Lệ Lệ, hôm nay làm ở đây nha cưng..."
Cô gái được ông chú kêu là Lệ Lệ cười dâm đãng: “Anh Khôn anh thật xấu! Có tin em đánh anh không nè!"
"Hehehe, đợi lát nữa cưng cứ dùng hai bé mèo to bự này tát vào mặt anh, coi như là đánh anh rồi đó hố hố!" Ông chú lại cười dâm đãng.
Cô nương ỏn ẻn nói: “Ghét ghê!"
Tôi nghe không nổi nữa, Dư Vi cũng đỏ mặt che miệng cười khẽ, lí nhí: “Công viên này lớn quá, đúng là loại người gì cũng có nha."
"Đúng vậy, loại người gì cũng có!" Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đầu chúng tôi, tôi chầm chậm nhìn lên, không biết từ lúc nào đôi huynh muội đó tới bên cạnh chúng tôi. Bỗng cảm một nguy cơ trước nay chưa từng có, tôi kéo Dư Vi chạy trốn, nhưng lúc này cô em lạnh như băng kia cũng đã im hơi lặng tiếng chặn đường trốn của chúng tôi, ông chú kia sợ tái mặt vội mang theo cô ả dâm đãng dọt lẹ.
Soái ca trẻ tuổi nói : “Đúng là có duyên, chúng ta lại gặp rồi, lần này hình như là mua một tặng một, có một người đã ăn Kim Thiền, giờ lại thêm một hoạt tử nhân, thật thú vị. Sư muội nè, chả phải vị trong nhà chúng ta có hứng thú với mấy thứ du đãng ở ranh giới sinh tử sao? Hay là ta trói hoạt tử nhân này mang về, còn được tiền thưởng nữa chứ!"
Giờ này khắc này, trái tim của tôi gần như nhảy lên tận cổ họng, hét lớn về phía Dư Vi: “Chạy!"
Chỉ một một chữ chạy, gần như hao hết toàn bộ sức lực của tôi, tôi cùng Dư Vi chạy về phía hồ nhân tạo trong công viên, chúng tôi xuyên qua bụi cây, chạy lên con đường đá cuội. Tôi liếc mắt nhìn về phía sau, phát hiện vậy đôi huynh muội vẫn đuổi sát không tha, trong mắt tràn ngập sát ý.
Nực cười, tôi không thể chết ở đây được, hơn nữa tôi cũng không muốn chết, tôi thấy Dư Vi tập tễnh, bèn nói: “Anh cõng em!"
Nhưng Dư Vi lại ngã chỏng cọng giơ que, bởi vì chúng tôi chạy quá nhanh, lúc ngã xuống Dư Vi đè ngã mấy cái cây nhỏ, cuối cùng ngã xuống bãi cỏ, cả nửa ngày cũng không đứng lên nổi.
Tôi vội vàng chạy về phía Dư Vi, nhưng Dư Vi lại đẩy tôi ra, khóc nức nở hét lớn: “Anh mau chạy đi, em chỉ níu chân anh thôi, mang theo em thì trốn không thoát được đâu!"
"Không mang theo em cũng chạy không thoát." Tôi vừa cười vừa nói, bởi vì lúc này hai huynh muội đã bao vây chúng tôi, mà gã sư huynh kia thì lộ vẻ hung ác, gã nói : “Chỉ dựa vào hai đứa tép riu chúng mày mà còn đòi trốn thoát trong tay hai huynh muội chúng tao sao? Ngây thơ quá rồi đó!"
"Chúng mày..." Tôi bất lực nhìn hai người kia, lực bất tòng tâm, đằng sau tôi là một hồ nước, tôi chợt nghĩ nếu nhảy vào trong hồ kia, sẽ có hy vọng sống sót hay không?
Trong lúc tôi đang muốn cùng Dư Vi nhảy xuống hồ, từ trên mặt hồ bỗng truyền đến một tiếng nổ mạnh, làm văng lên lượng lớn bọt sóng, cứ như bị xối nước thẳng vào người, mấy người chúng tôi đều ướt như chột lột.
Dư Vi suýt ngất trước tiếng nổ mạnh bất ngờ này, siết chặt quần áo của tôi, không chịu buông tay, cứ như tôi là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Dư Vi.
Tôi dùng cổ áo lau sạch nước trên mặt, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi rung động, không biết bắt đầu từ khi nào trong nước xuất hiện một con rồng Komodo khổng lồ.
Mà trên đầu của con rồng Komodo có một ông già gầy teo, lão già kia mình đầy thương tích. Thì ra chính là lão đạo sĩ ác ôn, trán của lão đạo sĩ chảy đầy máu khiến lão phải nhắm một con mắt, áo quần rách tả tơi, lão nghiến chặt răng, mặt mày hung tợn đáng sợ, vô cùng thù hận.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây đều đã chết, lúc này lão già Mã Trung điên cuồng mắng chửi: “Hai đứa hậu sinh chúng mày, lại muốn dồn tao vào chỗ chết, lão phu đã nói chúng mày đã có bản lĩnh thì cứ việc lấy Kim Thiền, nhưng chúng mày lại đuổi tận giết tuyệt! Con chuột điên lên có thể cắn mèo, đừng tưởng lão phu vì kiêng kỵ mấy vị trong nhà chúng mày mà tha cho chúng mày!"
"Lão già bố láo này!" Gã sư huynh kia chửi lại: “Vừa này hai huynh muội chúng tao đã xử nhẹ tay, nể tình lão tìm được Kim Thiền nên tha cho lão một mạng, nhưng may nhiều lần lao đầu vào chỗ chết, vậy đừng trách chúng tao không khách sáo!"
Nói xong, gã lấy từ trong ngực ra con dấu giống như ngọc tỷ trong hoàng cung thời phong kiến, cầm ở trong tay hét lớn: “Lão già chết bầm! Nạp mạng đi!"
Gã sư huynh lao nhanh về phía con rồng Komodo, Komodo lập tức nhảy lên khỏi mặt nước, mở cái miệng to như chậu máu, phun ra hơi thở hôi thối, nhưng sư huynh lại không hề sợ hãi.
Gã giơ con dấu lên cao, sau đó xoay người đạp vào miệng của Komodo, đập mạnh con dấu vào đầu của lão đạo như đập cục gạch.
Lão đạo cắn răng lập tức khống chế rắn mối muốn né tránh đòn đánh của gã sư huynh, nhưng gã sư huynh kia thực lực rất mạnh. Gã cười ha ha khẽ cắn răng, hai tay giữ con dấu đập trúng ngay đầu của Komodo.
Toàn thân con rồng Komodo xoay vòng vòng trong không trung 180° rồi văng tõm vào trong nước, trong nước xuất hiện hàng loạt bong bóng, không biết Komodo đã chết hay chưa.
Nhưng lúc lão đạo văng khỏi rồng Komodo, lăn một vòng rồi nằm úp sấp trên mặt đất giống như một con báo săn, thiếu nữ áo đen tiến lên một bước, lanh lảnh hét lên: “Anh họ, em tới giúp anh!"
Tôi lúc này mới hiểu thì ra hai người này là anh em họ, thảo nào mặt mũi giống nhau vài phần, một thánh nữ không dính chút bụi trận, một kẻ tà mị như bò lên từ dưới đất luyện ngục, hoàn toàn không có đặc điểm chung.
Nhưng gã anh họ kia lại ngăn cản em họ của mình, gã nói : “Em cứ canh kỹ hai đứa kia, đừng để cho chúng chạy, lão già chết bầm này cứ giao cho anh là được!"
Vừa dứt lời, gã anh họ tiến sát lại lão đạo, mà lão đạo đang nằm rạp trên mặt đất, đột nhiên phát ra nụ cười quỷ dị, lão há hốc miệng phun ra rất nhiều ong bắp cày!
Cảnh tượng này khiến tôi sợ ngây người, thầm nghĩ lũ người này rốt cuộc là ai, sao lại biết nhiều thần thông như thế. Nếu tôi không phải đang nằm mơ, thì chắc là điên rồi, tôi bảo Dư Vi: “Em véo anh một cái."
Dư Vi sửng sốt, khó hiểu nhòm tôi.
"Nhanh, véo anh đi!" Tôi giục.
Dư Vi mím môi, véo mạnh vào eo tôi một cái, tôi đau đến mức như bị điện giật, đau đến mức tôi lăn lộn trên mặt đất kêu cha gọi mẹ, cmn đau vãi, thì ra tất cả mọi chuyện đều là sự thật!
Dư Vi cười toe toét, cô ấy nói : “Mộ Vân anh bị sao vậy, tự dưng bảo em véo anh..."
"Anh cứ tưởng đây là một giấc mộng, nếu như nó là mộng, anh thật hy vọng nhanh chóng tỉnh dậy." Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, mà lúc này thiếu nữ lạnh lùng vẫn trừng tôi, môi giật giật cứ như muốn nói gì đó, cuối cùng sau khi nhìn vào mắt của tôi, vẫn thu hồi ý định, nhìn về trận đánh nhau ở đằng xa.
Lúc này, xung quanh có vô số ong bắp cầy, nhìn từ xa cứ giống như một đám mây đen đặc, rất kinh khủng.