Hành lang này tuy chật hẹp, nhưng di chuyển khá suôn sẻ, Khương Nguyệt Thiền đi ở phía trước, nàng nói: “Nơi này vốn là cống thoát nước ở nhà em, đến mùa thu trời thường đổ mưa to, hơn nữa tuy địa thế nơi này rất cao, nhưng lại không có cây cối xung quanh như những ngôi nhà khác, cho nên cống thoát nước tương đương với cống xả lũ, nếu không... trong nhà đã tích đầy nước."
"Cống thoát nước xem ra đã tồn tại từ lâu lắm rồi."
Khương Nguyệt Thiền cười cười, nàng nói: “Hồi em còn nhỏ, mẹ không cho phép em ra ngoài chơi, lúc đó em rất nghịch nên đã lén ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác, đánh bậy đánh bạ lại phát hiện cống thoát nước này, người biết nơi này rất ít, cho nên em chưa từng bị bắt được."
Chúng ta men theo mật đạo này, tốn gần 20 phút lòng vòng mới đi đến lối ra, thì ra lối ra lại ở trên một vách núi cheo leo. Tôi thấy phía trên quả nhiên là nhà của Khương Nguyệt Thiền, từ dưới nhìn lên giống như một tòa thành, vô cùng nguy nga tráng lệ, lúc trước tôi không có nhìn kỹ nên không phát hiện.
Khương Nguyệt Thiền đi tới, nàng nói: “Đừng nhìn nữa, không phải mẹ em đã mời anh ăn cơm cùng sao, nhất định mẹ sẽ phái người tới tìm anh. Giờ có thể mẹ đã phát hiện anh không ở rồi, chúng ta phải mau mau chạy trốn, nếu để mẹ bắt được, thì anh đừng hòng thoát."
"Anh không hề sợ chết, nhưng nếu anh đi thì em phải làm sao? Anh nghĩ bà ấy sẽ làm khó em." Tôi quan tâm nói.
Khương Nguyệt Thiền men theo con đường núi chật hẹp, hiểm trở; con đường núi hiểm trở chỉ có thể chứa một người đi ngang, chỉ cần có chút bất cẩn sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, khi đó thì cả hài cốt cũng không còn.
Khương Nguyệt Thiền vừa đi vừa nói: “Anh không cần cho em, dù sao đó cũng là mẹ ruột của em, dù mẹ giận em thế nào cũng sẽ không làm gì em cả, dù sao tất cả những chuyện mẹ đã làm cũng chỉ vì muốn em sống sót mà thôi..."
Tôi thấy được trên mặt của Khương Nguyệt Thiền nở một nụ cười cô đơn, đúng lúc này Khương Nguyệt Thiền bỗng đạp hụt chân. Tôi thầm nghĩ không ổn, vội vàng kéo lấy tay nàng, Khương Nguyệt Thiền bỗng ngả vào trên người tôi, mà nơi vừa đạp trúng đã sụp xuống, phía sau của nàng là vực sâu vạn trượng, nếu không có tôi một tay nắm lấy tay nàng, một tay bám vào vách núi, chỉ sợ vừa nãy hai chúng tôi đã rớt xuống vực rồi.
Tôi vẫn còn sợ hãi nhìn nàng, nói: “Khổ cho em rồi."
Khương Nguyệt Thiền không nói chuyện, chỉ cúi đầu, sắc mặt ửng hồng, một lúc sau nàng mới lên tiếng: “Chúng ta nên... chúng ta nên đi tiếp thôi..."
Tôi gật đầu đang định kéo nàng đến bên cạnh tôi, nhưng không ngờ nàng lại bất cẩn túm chặt áo của tôi. Lúc này mặt của chúng ta rất sát nhau, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, nàng ngượng ngùng tròn mắt nhìn tôi, khiến tôi cũng ngượng theo.
Nhưng tôi ngửi thấy mùi hương gái trinh trên người của Khương Nguyệt, đầu óc lâng lâng, trái tim xao động. Khương Nguyệt Thiền ban đầu có chút xấu hổ né tránh, nhưng sau đó nàng phát hiện phía sau cũng không có đường, muốn tránh cũng không được, nên chỉ đành nhìn tôi, khẽ nâng chiếc cằm Vline, cùng lúc đó đôi mắt của nàng cũng khép lại.
Sao tôi có thể không hiểu ý của nàng, trong lòng thấp thỏm không yên, tim đập mạnh như đang đánh trống, toàn thân vô cùng khó chịu, đôi môi của Khương Nguyệt Thiền chúm chím, thơ ra mùi hương trinh nữ, khiến tôi ngứa ngáy không kìm được bản thân.
Lúc này tôi cũng không khống chế được kích động, cánh tay ôm eo nàng chặt thêm vài phần, môi cũng tiến lại gần, khi chạm vào môi của nàng, tôi bèn cảm thấy một dòng điện chảy khắp toàn thân, khiến toàn thân tôi run rẩy.
Khương Nguyệt Thiền cũng lấy lại chút lý trí, cứ như bị điện giật muốn đẩy tôi ra, nhưng nàng lại không có chút sức lực nào, lại theo bản năng ôm lấy cổ của tôi. Việc này trời đất xui khiến khiến cho chúng tôi càng dán sát nhau hơn, đồng thời hai đôi môi càng quấn chặt lấy nhau, một dòng nước ấm cũng chảy từ trong môi nàng sang môi tôi, khiến tôi sướng điên người.
Tôi không biết tôi đã hôn nàng bao lâu, dù sao giờ khắc này tôi một giây cũng không muốn rời xa nàng, đến khi tay của tôi mỏi đến mức không chịu nổi mới chịu rời môi nàng.
Còn Khương Nguyệt Thiền thi xấu hổ cúi đầu, không chịu nhìn tôi, tôi cũng rất xấu hổ, không biết phải làm sao. Nhưng tôi không ngờ một cô gái lạnh lùng như Khương Nguyệt Thiền lại có một mặt nữ tính như vậy, quả thực giống như là một thiếu nữ mới biết yêu.
"Đi... tiếp tục đi thôi." Khương Nguyệt Thiền vất vả mãi mới lên tiếng.
Tôi vội vàng ồ một tiếng, không biết nên trả lời sao cho phải, cũng chỉ có thể đi đến phần cuối con đường núi hiểm trở, không bao lâu sau chúng tôi đã đi đến đích, cũng chính là lối ra. Tôi đã giẫm lên mặt đất đã lâu không gặp, dần dần bình tĩnh, Khương Nguyệt Thiền có vẻ lúng ta lúng túng, nàng quay người đưa lưng về phía tôi rồi nói: “Anh đi đi..."
"Giờ anh bỗng không muốn đi nữa." Tôi vừa cười vừa nói.
Khương Nguyệt Thiền quay người lại nhìn tôi, nàng giục tôi nói: “Đi nhanh lên, anh không đi sẽ chết... Hơn nữa anh với em không phải là gì của nhau, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, cho nên anh không cần chịu chết vì em."
Lời nói của nàng rất lạnh lẽo, khiến tôi vô cùng khó chịu, nhưng biết đây là cái cớ để nàng ép tôi đi, tôi nói: “Nói thật, nhà em kéo dài mấy đời cũng không thể xoá bỏ nguyền rủa, đặt lên người anh thì càng xa vời, dù sao anh cái gì cũng không biết, nếu như đi tìm đáp án, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu. Nếu biết chắc sẽ chết ở bên ngoài, thì anh thà chết ở chỗ này, như vậy cũng có thể cứu mạng của em."
"Anh là đồ ngốc, sao anh không chịu nổi khổ tâm của em chứ!" Mắt của Khương Nguyệt Thiền đã ươn ướt, nhìn chằm chằm tôi, cặp vú đồ sộ càng tức giận càng lắc lư dữ dội.
Tôi cười nói: “Không phải anh không biết, mà là bởi vì anh biết, cho nên anh mới quyết định không đi, lỡ anh trong vòng hai năm không có trở về, không phải em..."
"Bà ngoại của em đã sống ở trong núi cả đời từ khi em biết nhận thức, thật ra em biết mẹ và bà đều đã làm cách giống nhau, cho nên em không tính đi theo con đường cũ của mẹ và bà. Em cũng không định sống như một cái xác không hồn, em không muốn ai chết vì anh, dù sao mỗi người đều có quyền được sống..." Khương Nguyệt Thiền khóc như mưa nhìn tôi: "Anh nói anh còn có một cô chị mù, cùng với cha mẹ nuôi đã già, em thật... không muốn vì em mà liên lụy cả gia đình của anh, anh đi đi..."
"Anh..." Tôi nhất thời nghẹn họng, tôi thật không biết nên trả lời như thế nào Khương Nguyệt Thiền, lúc này tôi nhìn toà lâu thật kỹ, than thở: “Em chờ anh, chờ sau khi anh giải quyết xong chuyện trong nhà nhất định sẽ tới tìm em..."
"Dạ, em chờ anh." Khương Nguyệt Thiền mỉm cười thê lương đáp.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo lại truyền ra từ trong rừng cây xa xa: “Thật là một cảnh tượng cảm động, con gái của tôi lại vì một người đàn ông xa lạ mà từ bỏ cơ hội sống, từ bỏ làm cho thiên chức thần thánh nối dõi tông đường cho Khương gia! Thật đúng là đứa con có hiếu nha!"
Dứt lời, một mỹ phụ cao ngạo từ trong rừng rậm bước ra, người này chính là mẹ của Khương Nguyệt Thiền, lúc này bà ta còn mang theo mười mấy hương dân cầm gậy gộc, vừa nhìn là biết những người này đều không dễ xơi, hơn nữa vóc dáng đều to khoẻ, mạnh mẽ, từng đôi mắt đều đầy rẫy chết chóc.
Khương Nguyệt Thiền lập tức đem chắn tôi ở sau lưng, nàng nói: “Mẹ... tại sao mẹ lại ở chỗ này?"
"Chuyện này phải là mẹ hỏi con chứ? Nếu không phải mẹ cài cắm tai mắt ở chung quanh đây, thì sao có thể biết hai đứa ở chỗ này làm ra quyết định ngỗ nghịch như thế!" Phu nhân hung hăng trừng mắt về phía tôi, bà ta tức giận mắng lớn: “Tề Mộ Vân, lần này con ngoan ngoãn về làm con rể của dì thì di coi như việc này chưa từng xảy ra, hơn nữa chúng ta còn có thể bàn bạc lại về ước hẹn 2 năm của hai đứa!"
"Con còn có lựa chọn khác sao?" Tôi nhìn Khương phu nhân cười khổ nói.
Phu nhân cong môi lên, bỗng con ngươi đẹp tựa bảo thạch đăm đăm nhìn tôi, bà ta nói: “Thật thú vị, nếu con đã biết chấp nhận vận mệnh của mình thì dì cũng không cần tốn thêm nước bọt... Dì tuyệt đối sẽ không để con chạy trốn, rồi để con gái của dì phải chịu khổ!"
"Mẹ!" Khương Nguyệt Thiền bỗng nhiên quỳ ở trước mặt của phu nhân, nàng khóc ròng nói: “Từ sau khi con biết sự thật, con cũng rất sợ... ngày này..."