• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt của Khương Nguyệt Thiền đỏ bừng, bỗng che môi của mình nói: “Không có, không có gì, vừa rồi tôi bị ong vò vẽ chích ngay miệng, sau đó Mộ Vân đuổi con ong kia đi mà thôi..."

Tôi không khỏi cảm thán, Khương Nguyệt Thiền không chỉ cực kỳ xinh đẹp, lại còn cực kỳ thông minh, lại có thể biên ra lời nói dối xuất sắc đến vậy, tôi cũng chẳng sánh bằng, tôi vờ ho khan rồi nói: “Được rồi được rồi, anh đói muốn xỉu rồi, từ sáng đến giờ ngoài 2 cái màn thầu thì anh chưa ăn gì cả!"

Đoàn người của chúng tôi cười nói rôm rả, bầu không khí cũng dần trở nên ấm áp, chờ khi bước vào toà nhà lớn của Khương gia thì bị mùi thịt hấp dẫn, nhìn về phía trước thì cảnh tượng trước mắt khiến nước bọt của tôi trào ra, thiếu chút nữa nhào tới.

Không vì cái gì khác, chỉ vì trên chiếc bàn lớn trước mặt bày giò heo nướng, cà tím om dầu, thịt đầu sư tử kho, bún thịt heo xé và rất nhiều món ngon khác!

Khương Nguyệt Thiền thấy được dáng vẻ Trư Bát Giới của tôi, che miệng khẽ cười, mà lúc này bà cũng vội vàng xua tay dặn dò: “Mọi người đói bụng rồi đúng không, nào nào, đều đến ngồi đi!"

Tôi việc ăn chưa từng nhường ai, nhưng Khương Nguyệt Thiền kéo tay tôi lại, nàng nhỏ giọng nói: “Bàn đầu tiên là cho bà ngoại, thứ hai là cho mẹ em, phía sau là dành cho một vài chú bác trong trại, cuối cùng mới là của chúng ta."

Tôi nào để ý đến điều đó, nghe Khương Nguyệt Thiền nói như thế, bèn lập tức đặt mông ngồi lên ghế, cứ như trên mông bôi keo dính chuột siêu mạnh, ngồi lên không chịu dậy!

Khương phu nhân liếc tôi, đôi mắt xinh đẹp chỉ dừng lại một chút, lộ vẻ khinh bỉ và xem thường, nhưng nụ cười của lão phu nhân khiến tôi rất vui.

Lúc này các trưởng bối cũng lần lượt ngồi xuống, Khương Nguyệt Thiền và Dư Vi thì mỗi em một bên kẹp sát tôi, lão phu nhân nói ăn đi.

Tôi đang định gắp thức ăn thì Dư Vi kẹp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào miệng của tôi, tươi cười nói: “Đói bụng thì anh ăn nhiều một chút."

Tôi đương nhiên nuốt cái ực miếng thịt, nhưng Khương Nguyệt Thiền cũng không chịu thua kém, lập tức gắp một cái đùi gà vào chén của tôi, tôi cười xòa nói: “Để anh tự gắp, cứ để anh."

Lão phu nhân cười tươi, nói: “Mộ Vân thực có phúc, cháu gái của bà chưa từng để ý đến chàng trai nào, ngay cả anh họ của con bé cũng luôn lấy lòng con bé, nhưng con bé chưa từng để ý đến, lúc này lại gắp thức ăn cho người ta, đây là lần đầu tiên..."

Khương Nguyệt Thiền xấu hổ đỏ mặt, sẵng giọng: “Bà ngoại, bà lại chọc cháu..."

Mà Dư Vi cũng mặc kệ nhiều lời như vậy ngữ, lập tức gắp miếng dạ dày heo, nhét vào trong miệng của tôi, tôi muốn nói chuyện cũng không nói được, chọc cho xung quanh cười ồ lên.

Khương phu nhân cũng che miệng cười, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Ăn từ từ, Âm Sơn Gia chúng ta đối xử với khách rất tử tế, không xử tệ với con đâu."

"Cảm ơn..." Tôi chắp tay đáp, Khương Nguyệt Thiền cho cả miếng xúc xích vào miệng tôi, suýt làm tôi nghẹn...

Trong nửa đầu bữa ăn, mọi người ít khi nói chuyện, nhưng khi mọi người đã có chút thức ăn trong bụng, Khương bà buông đũa xuống. Nhưng điều lạ là khi bà vừa buông đũa thì người chung quanh cũng buông theo, tôi cũng buông xuống theo, mất nhiều công sức mới nuốt xuống thức ăn mà hai nàng nhét vào trong miệng.

Tôi liếc mắt nhìn hai nàng thì mới phát hiện Khương Nguyệt Thiền và Dư Vi đang trừng nhau, lúc này tôi mới hiểu thì ra cả hai đang dỗi nhau, sau đó coi tôi thành vật để ganh đua, đương nhiên tôi cũng không biết tại sao họ lại dỗi nhau, nhưng bà đã mở miệng nói: “Nơi này đều là người trong gia tộc Âm Sơn Gia, cho nên ta sẽ ngắn gọn thôi, trong những năm tháng này, ta luôn tìm kiếm đầu nguồn nguyền rủa."

"Không còn nghi ngờ gì nữa, nguyền rủa này sẽ hủy diệt chúng ta, mỗi một đời Khương gia chúng ta người chỉ sinh một đứa bé, hơn nữa đều là nữ. Bằng cách này, nguyền rủa truyền sẽ được truyền từ đời này sang đời khác, đến thế hệ Nguyệt Thiền chắc cũng đã 19 đời rồi, bà già này cũng không hề muốn Nguyệt Thiền giẫm vào vết xe đổ của chúng ta, ta và A Ngọc đã chịu đủ khổ rồi, dù biết cuộc sống như thế là sống không bằng chết, nhưng biết sao được, chúng ta vẫn phải sống tiếp."

Vừa dứt lời, sắc mặt của Khương phu nhân lập tức tối sầm, hình như nghĩ tới chuyện đau lòng, lông mày nhíu chặt, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Lão phu nhân nhìn thoáng qua Khương phu nhân, bà thở dài nói: “A Ngọc là mẹ có lỗi với con, trước đây cũng vì mẹ gạt con, nếu không... mẹ biết con cũng sẽ giống như Nguyệt Thiền, timg cách xua đuổi Quốc Minh, tuyệt đối sẽ không kết làm vợ chồng."

"Mẹ, chuyện này đã qua hơn hai mươi năm, còn nhắc lại làm gì." Khương phu nhân nói.

Lão phu nhân lắc đầu, bà nói: “Những ký ức này giống như vết sẹo, khắc sâu ở trong tim của phụ nữ Khương gia chúng ta, nghe nói mẹ bà trước kia vì không chịu nổi cô đơn, sau khi sinh ra bèn bỏ mặc bà không lo, mà Khương gia chúng ta cũng là tự làm tự chịu."

Tự làm tự chịu? Tôi thử suy đoán ý nghĩ trong câu nói của bà, hình như có chút manh mối, xem ra họ đã biết chuyện này ngay từ đầu, hơn nữa còn có ngọn nguồn, tôi không dám xen ngang, chỉ có thể tiếp tục lắng nghe.

"Căn nguyên chuyện này cũng đều vì mối oan nghiệt kia, chúng ta từng đi tìm Tổng chủ Thiên Môn - Bạch Thiếu Quân, nhưng ông ta cũng không có cách. Ta vẫn không cam lòng từ bỏ, một mình trốn trong núi vắt óc suy nghĩ, tìm kiếm căn nguyên của tất cả chuyện này... Rốt cục, vào một ngày cách đây không lâu, tôi tìm được một loạt manh mối!" Bà nhìn xung quanh.

Mọi người đều tập trung nhìn vào bà, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết này, tôi cũng cực kỳ hồi hộp, chẳng lẽ bà đã tìm được phương pháp có thể xóa bỏ nguyền rủa?

Bà nói: “Đầu nguồn của nguyền rủa phải bắt đầu từ một sự kiện vào thời nhà Minh, tổ tông Khương gia chúng ta tuân chỉ của Minh Thế Tông - Chu Hậu Thông tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão. Tổ tông 3 lần xuống Giang Nam, vâng lệnh của đạo sĩ Hoàng Vận Chi tìm kiếm một ngàn trái tim trẻ em làm thuốc dẫn, luyện thuốc trường sinh bất lão, mà lúc đó tổ tông Khương gia chính là đạo cô dưới quyền của Hoàng Vận Chi, tổ tông thay Hoàng Vận Chi tìm được những đứa bé này ở Giang Nam, đều sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, tương truyền người ra đời vào giờ khắc đó là thời điểm dương khí thịnh nhất."

"Lúc luyện đan, hoàng đế xây dựng một tế đàn, vào ngày làm phép, thiên địa phong vân biến động, sấm vang chớp giật, tế đàn dần sụp đổ, hoàng đế cùng lão tặc Hoàng Vận Chi chạy trốn suốt đêm, không hề để ý đến những người bị chôn ở phía dưới, mà trong đó đương nhiên cũng sẽ có một số người còn sống sót, trong đó có cả tổ tông của Khương gia."

"Tổ tông biết đây là chuyện thương thiên hại lý, cho nên rửa tay chậu vàng quy ẩn sơn lâm, nhưng những người sống sót qua nạn kiếp ấy đều lần lượt mất mạng, cách chết cũng rất thảm, cứ như bị oan hồn đòi mạng, chết không nhắm mắt."

"Sau này tổ tông chán nản, nên làm vợ một thợ săn trong núi, thợ săn này săn thú, ăn nhầm Kim Thiền, vô tình cứu tính mạng của tổ tông, song bản thân lại qua đời." Bà lắc đầu nói.

Tôi lập tức hỏi: “Là do những đứa bé kia đòi mạng sao?"

"Con thật quá ngây thơ, nếu là oan hồn đòi mạng, Khương gia chúng ta có thể tự mình đối phó, con nghĩ dì còn cần phải con sao? Loại người như con có điểm nào xứng với con gái của dì!" Khương phu nhân căm tức nhìn tôi nói.

Khương Nguyệt Thiền lập tức đứng lên, siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trừng mắt nhìn mẹ: “Mẹ..."

Khương phu nhân hừ một tiếng, liếc xéo Khương Nguyệt Thiền: “Hay chưa tề, con ranh này chưa lấy chồng, mà khuỷu tay đã hướng ra ngoài, vậy sau này người mẹ này tuổi già xấu xí sẽ không ai lo sao?"

"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ! Mẹ nói quá đáng rồi đó... con chỉ muốn mọi người yên ổn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, hiếm khi bà ngoại trở về, lại còn đem về tin tức có ích, có thể đây là cơ hội để Khương gia xoay chuyển tình thế cũng không chừng!" Khương Nguyệt Thiền đổi giọng, chuyển sang nói lý với Khương phu nhân.

Nàng đổi giọng rất nhanh, tôi cứ tưởng Khương Nguyệt Thiền sẽ tranh cãi với mẹ, nhưng không ngờ nàng cũng là một cô nương khôn ngoan, tránh được mũi nhọn từ câu nói của mẹ, dùng giọng điệu bình tĩnh an ủi nỗi đau trong lòng mẹ.

Kế đó, trên mặt của Khương phu nhân lại xuất hiện biểu hiện sự bình tĩnh, nét u buồn biến mất như chưa từng tồn tại, sâu trong ánh mắt của Khương phu nhân không còn chán ghét và tức giận, mà chỉ là nỗi sầu vô cùng vô tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK