Ong bắp cày tạo thành mây đen biến ảo trên không trung, liên tục biến thành rất nhiều kiểu dáng nhanh như chớp, tôi còn tưởng Tề Thiên Đại Thánh giáng thế. Những con ong bóp cày nhỏ bé, lại có năng lực biến hóa lớn đến vậy, tuy chỉ là một đám cái bóng, nhưng loại năng lực này quả thật thực khiến tôi bội phục!
Nhưng giờ dĩ nhiên không phải lúc để bội phục, bởi vì đối với tôi và Dư Vi thì đôi huynh muội trẻ tuổi hay lão già đáng ghét đều như nhau, hai phe đều muốn đoạt mạng của chúng tôi. Cho nên tôi không mong bên nào thắng hay thua, tốt nhất cả hai phe đều biết khó mà lui, tất cả mọi người đều vui vẻ, ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình.
Nhưng hiển nhiên khả năng không đánh nhau rất nhỏ, lão già điều khiển bầy ong bắp cày đen thùi lùi đi ra, rõ ràng muốn lấy mạng của đôi huynh muội, hơn nữa tôi cùng Dư Vi không chừng sẽ bị vạ lây!
Trong lúc tôi đang lo lắng, bỗng nhiên không trung đám này ong bắp cày lại bay về phía thằng anh họ, tốc độ rất nhanh, tôi đứng từ xa vẫn nghe được tiếng ong ong đinh tai nhức óc. Bởi vì một con ong bắp cày tạo ra âm thanh rất rõ ràng, nhưng cả bầy ong bắp cày thì tạo ra âm thanh cực kỳ lớn, hơn nữa đầu của những con ong bắp cày to hơn gấp mấy lần ong bắp cày bình thường, cho dù chỉ bị đốt một cái, e rằng cũng sẽ sống không bằng chết.
Tôi muốn coi gã đẹp trai sẽ đối phó ra sao thế, nhưng tình huống tiếp theo lại vượt ngoài suy nghĩ của tôi, cô gái băng sơn bên cạnh tôi hành động. Cô lấy ra một cái chai nhỏ, lập tức mở nắp tạt chất lỏng bên trong vào bầy ong bắp cày, chúng liên tục rơi xuống, rơi trên mặt đất, cuối cùng rơi nát bấy!
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, hình như Dư Vi phát hiện ra đầu mối gì đó, nói: “Đây là nitơ lỏng, nhiệt độ rất thấp, ngay khí cô gái kia tạt nitơ lỏng ra ngoài, chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài chai quá lớn, lũ ong bắp cày bị đông thành băng, sau đó rơi xuống sẽ tan thành bột phấn!"
"Chà chà có cả loại thủ đoạn này sao!" Tôi không khỏi tấm tắc khen hay.
Nhưng lúc này lão già Mã Trung rất hốt hoảng, dĩ nhiên lão không ngờ bầy ong của mình chưa kịp làm gì đã bị diệt gọn, lão già gần như nặn ra từng chữ: “Ngày hôm nay coi như tao đã lĩnh giáo, nhưng dù tao không diệt được chúng mày thì chúng mày cũng đừng hòng hạ được tao!"
Nói xong, lão già cưỡi rồng Komodo lao xuống nước, đúng lúc đó cô gái băng sơn bỗng nhiên rút ra chiếc thắt lưng trắng tinh từ bên hông.
Nói cũng kỳ, thắt lưng bỗng nhiên biến dài, trói chặt lão đạo và rồng Komodo, cô ta linh hoạt nhanh chóng nhảy lên một thân cây, đôi chân thon dài đạp ở trên cây, quấn thắt lưng trên cây một vòng, trói chặt Mã Trung vào thân cây.
Mà Mã Trung vô cùng lúng túng, hai tay lão bấu chặt vào trong bùn đất, muốn bò đi, nhưng không ngờ cơ thể bị trói chặt, không thể chạy trốn.
Gã anh họ cười ha ha, nói: “Mã Trung, chắc chắn mày cho rằng em họ tao yếu hơn mày rất nhiều, nhưng tao nói cho mà biết, em ấy là thiếu nữ thiên tài có thiên phú lớn nhất trong nhà chúng ta, võ thuật không thể dưới tao. Giờ mày đã bị trói, mày chỉ có 2 lựa chọn, thứ nhất là khoanh tay, nghểnh cổ chờ giết; thứ hai bị ghìm chết, mày tự chọn đi!"
"Lão phu tiêu dao một đời, sao có thể bị hai đứa con nít chúng mày dễ dàng giải quyết?" Dứt lời, lão khốn Mã Trung cắn bể môi của mình, lập tức một cảnh tượng khủng khiếp diễn ra, cơ thể của Mã Trung bỗng hóa thành một lũ đỉa cực lớn, lúc nhúc, sau đó lũ đỉa rơi vào trong hồ nước rồi chạy chạy trốn khắp mọi nơi.
Cô gái băng sơn vội chạy tới, cặp vú bự của nàng phập phồng lên xuống, nhíu mày nhìn cảnh tượng chung quanh, cô nhìn gã đẹp trai: “Anh họ, do anh nói nhiều quá, lại để lão chạy trốn!"
"Đây là phép Cổ Độn, lão không chạy xa được đâu, chúng ta dùng thiên la địa võng đuổi theo." Gã anh họ dường như rất sợ cô em họ.
Nhưng đúng lúc này, con rồng Komodo đang nằm trên mặt đấy bỗng trừng to mắt, trong mắt của rồng Komodo đỏ rực, nó nhảy dựng lên, trong tình huống không ai đề phòng, cắn về phía đó gã đẹp trai. Gã đẹp trai không hề ngờ tới rồng Komodo há to hàm răng bén nhọn nuốt chửng nửa người trên của gã, sau đó đợi đến khi rồng Komodo chạy vào trong nước, hiện trường chỉ còn lại có một cái xác đang đứng, nửa người trên đã biến mất, ở giữa không ngừng phụt máu.
Cô gái băng sơn trợn to hai mắt, kinh hãi hét lớn: “Anh họ!"
Nhưng cái chết đến quá nhanh, một người mới đó còn sống sờ sờ giờ đã thành một cái xác, tôi trơ như phỗng, hai chân cứ như đổ chì không thể nhúc nhích. Dù sao đây cũng là lần đầu nhìn thấy quá trình một người bị giết hại, lại quá đột ngột, nếu như vừa rồi tôi đứng ở điểm tấn công của rồng Komodo, chỉ sợ người chết chính là tôi.
Giờ khắc này, rồng Komodo cũng đã đến bước đường cùng, sau khi nuốt chửng nửa thân trên của gã anh họ, nó trừng đôi mắt đỏ rực lại lao về phía cô gái băng sơn!
Cô gái băng sơn trợn to hai mắt, nước mắt cũng đã chảy xuống, cắn răng, hét lên: “Súc sinh, sao mày dám giết anh họ của tao!"
Cô gái băng sơn lập tức tung sát chiêu về phía rồng Komodo, nhưng bất ngờ là rồng Komodo lại không để ý đến cô gái, mà nhảy thẳng vào trong hồ nước.
Cô ta nào chịu buông tay, lập tức chạy tới, ném thắt lưng xuống nước, lập tức khiến bọt nước văng tung toé nhưng xung quanh vẫn không có động tĩnh gì. Cô ta dùng mu bàn tay gạt đi nước mắt, vốn tưởng ả không biết buồn vui là gì, nhưng phản ứng hiện giờ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Nhưng dù sao cô ta cũng là con gái, tuy bề ngoài lạnh lẽo vô tình, nhưng cái chết của người thân vẫn khiến cô ta vô cùng bi thương như người bình thường.
Giữa lúc tôi cho rằng con rồng Komodo đã theo chân của lão quỷ Mã Trung rời khỏi nơi này, nhưng chuyện bất ngờ lại tái diễn, bầy đỉa gớm ghiếc không ngừng bò ra từ trong lỗ cống thoát nước ở phía sau cô gái băng sơn, cuối cùng đám đĩa này lại tập hợp thành một cơ thể người, kẻ đó không phải ai khác, chính là Mã Trung.
Mã Trung nghiến răng căm hờn, lôi ra môt con dao găm đâm mạnh vào lưng của cô gái, cô gái cũng phản ứng hết sức nhanh nhẹn, lập tức phát hiện sự việc xoay người lui lại, nhưng rồng Komodo lại nhảy ra khỏi mặt nước, há to mồm để lộ ra hàm răng sắc nhọn như lưỡi cưa tử thần, tạo thằng về phía cô gái.
Dư Vi lo lắng nhòm tôi, cô ấy hỏi: “Chúng ta chạy không anh?"
"Cô gái kia chỉ còn một mình chắc chắn đấu không lại Mã Trung, đợi đến khi Mã Trung thắng trận chiến này, chắc chắn chúng ta cũng toi đời." Tôi vội vàng nói.
Dư Vi mím môi, khuôn mặt ngập ngừng, tôi thấy ngọc tỷ rơi cách đó không xa, đây chính là con dấu mà gã đẹp trai từng sử dụng, hình như nó là vũ khí.
Tôi dặn dò: “Em ở yên đây đừng nhúc nhích!"
Dư Vi đương nhiên nghe lời của tôi, gương mặt xinh đẹp đầy sầu lo, cô ấy cầm cổ tay của tôi gật đầu nói: “Anh... cẩn thận một chút."
"Em yên tâm!" Tôi lập tức cúi đầu chạy về phía trước nhặt lấy con dấu lên, thấy được cách đó không xa cô gái jia đang đánh bất phân thắng bại với Mã Trung. Mã Trung đương nhiên là yếu hơn cô gái kia, nhưng lão có rồng Komodo chả khác gì trợ thủ giúp sức. Nó thường đánh lén cô gái, khiến cô chật vật đối phó, tuy cô có bản lãnh lớn, nhưng vẫn không phải địch thủ của Mã Trung, bị đánh liên tục bại lui, chiếc đầm xinh đẹp cũng bị xé rách vô số mảnh, để lộ da thịt trắng nõn nà bên trong.
Cuối cùng, rồng Komodo bỗng nhiên húc đâu vào cô gáu, đầu của rồng Komodo rất lớn, ít ra cũng nặng 150kg. Cô gái trẻ sao chịu cho nổi cú húc này chứ, cô bèn bị húc văng ra xa, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân ngac phịch xuống bên cạnh một thân cây, cả nửa ngày cũng không đứng lên nổi.
Mã Trung tiến lại gần mỉa mai: “Cổ nhân nói: gừng càng già càng cay, có phải cô em rất khó hiểu tại sao lão phu lại dùng chiêu hồi mã thương hay không? Ha ha, lão phu sớm đã đoán được chỉ cần lão phu chạy trốn, mục tiêu của hai đứa mày nhất định sẽ tập trung vào 2 đứa nhãi con này. Thế nên, chúng mày sẽ chủ quan, mất cảnh giác, vậy thì tao sẽ có cơ hội tấn công. Hehehe, anh thấy cưng da trắng, ngực to mông bự vãi hàng, hãy để lão phu chơi cho đã, sau đó trở thành vật chứa để lão phu Nuôi Cổ nha, uhahahah, ehhehehe?"