Khi tôi đẩy ngã con mụ chứng hôn, vốn tưởng sắp cứu được 2 cô gái, nhưng bà già chột lại chộp lấy lư hương trên bàn đập ngay vào đầu của tôi.
Tôi định giơ tay ra cản, nhưng thằng bại não lại túm được một cánh tay của tôi, khiến cho lư hương đập trúng mặt của tôi. Tàn hương trong lư hương vương vãi khắp cơ thể tôi, còn văng cả vào trong mắt, khiến tôi vô thức nhắm hai mắt lại, lũ giặc già bèn nhân cơ hội này lao vào đấm đá tôi liên tục!
Tôi bị đánh đau đến mức ngã xuống đất không đứng lên nổi.
Trong lúc không nhìn thấy gì, tôi nghe thấy bà già chột mắng lớn: “Chuyện gì thế này, thằng ranh này sao lại đến được đây! Kẻ nào chịu trách nhiệm bảo vệ tiền đường, sao lại để xảy ra chuyện lớn như vậy!"
Tôi chật vật dụi dụi hai mắt, lúc nhìn thấy đường thì đã có 7-8 gã vạm vỡ bao vây lấy tôi, một người trong đó có râu rậm, cầm một cây côn gỗ, nói về bà già: “Con của em đang canh ở bên ngoài, mk chắc chắn là thằng nhóc đó ham chơi smartphone không lo canh chừng! Chị Vương cứ yên tâm, thằng ranh này dám làm hỏng chuyện tốt của cháu, vậy cứ dùng máu của nó tế lão đại đã chết!"
Nói xong, chúng vung gậy như mưa vào người tôi, tôi nhất thời không đứng lên nổi, chỉ có thể thảm hại chịu đòn. Đương nhiên tôi cũng đã tính toán tới tình huống này, dù sao tôi chỉ đơn thương độc mã tới cứu hai nàng, nhưng cứu sao nổi mà cứu, tôi chỉ muốn tránh khỏi cắn rứt lương tâm, muốn cùng chết với hai nàng mà thôi.
Lúc này, tôi mơ hồ nhìn thấy Khương Nguyệt Thiền đang ra dấu với tôi, tôi hiểu ý của nàng là bảo tôi ném dao găm cho nàng. Giờ dao găm giấu ở trong ngực của tôi, tôi cắn răng đứng lên, trước ánh mắt kinh ngạc của bọn chúng, mạnh mẽ lao về phía gã đánh tôi.
Gã này không ngờ tới tôi sẽ phản kháng, nên lúc tôi đâm dao găm mạnh về phía gã, gã chỉ biết dùng côn gỗ ngăn cản. Nhưng côn gỗ lại mềm như cọng bún, bị dao găm chặt làm đôi, dao găm còn để lại một lỗ hổng lớn trên ngực gã.
Xung quanh im lặng như tờ, không ai ngờ trong tình huống tuyệt vọng như vậy tôi còn dám tiến hành phản kích. Nhưng tôi nghĩ khác chúng, dù sao cũng chết, chẳng thà kéo theo một đứa chôn cùng, sau này mình xuống hoàng tuyền cũng không còn cô đơn!
Gã sững sờ khoảng khắc, bỗng nhiên ôm bụng gào hét thê thảm, ngay trước mắt bao người, ruột già và nội tạng trong bụng giống như nước chảy hoa trôi ào ào tuôn ra. Gã hốt hoảng gào loạn, vội vàng dùng tay ôm lấy những khúc ruột, nhưng lúc này ruột lòng đều sềnh sệch, xen lẫn máu và mỡ chảy ra từ đầu ngón tay của gã, lũ độc ác không dám nhìn nhiều, đồng thời hung ác nhìn về phía tôi.
Ở thời khắc quan trọng này, tôi húc mạnh mấy phụ nữ to khoẻ đang giữ chặt hai nàng, sau đó nhét vội dao găm vào trong tay của Khương Nguyệt Thiền. Khương Nguyệt Thiền gần như ngay lập tức cắt đứt sợi dây trên cổ tay mình, sau đó lộn ngược ra sau đi tới trước mặt của chúng tôi, nàng quẳng khăn đội đầu ra xa, đôi mắt đẹp trừng lớn nhìn bốn phương tám hướng, vô cùng ngạo mạn, cũng vô cùng khí phách.
Thằng bại não chạy tới hét lớn: “Vợ tốt của anh, em làm gì vậy, mau trở lại đây!"
Nhìn thằng bại não kinh tởm kia, Khương Nguyệt Thiền đá mạnh vào hàm dưới của gã, đối phương lập tức ngất xỉu, nằm sấp trên mặt đất như một con chó chết.
Khương Nguyệt Thiền lạnh lùng nói: “Lũ khốn kiếp chúng mày giết người bừa bãi, cưỡng bức phụ nữ làm chuyện như vậy, chúng mày đều đáng chết, phải giáng chúng mày xuống 18 tầng địa ngục đời đời kiếp kiếp chịu mọi nỗi khổ!"
"Mày được lắm con đĩ, lại dám đánh chồng, các hương thân chớ để gian phu dâm phụ này trốn thoát, đôi cẩu nam nữ này lại dám phá hôn lễ, còn coi thôn làng của chúng ta ra gì sao?" Bà già chột ác độc nghiến răng chỉ vào chúng tôi mắng lớn.
Tôi cởi trói cho Dư Vi, sau khi Dư Vi nhìn thấy tôi bèn oà khóc chui vào trong ngực của tôi, siết chặt quần áo của tôi không chịu buông.
Tôi vỗ vỗ sau lưng của cô an ủi: “Được rồi được rồi, không sao, không sao! Ngoan! Đừng khóc!"
"Ô ô ô ô..." Dư Vi càng khóc thương tâm hơn, chỉ ghì chặt lấy cổ của tôi không chịu buông tay.
Tôi cũng hết cách, chỉ nhìn về phía Khương Nguyệt Thiền, mà Khương Nguyệt Thiền thì chìa tay ra nói: “Đưa đây!"
Tôi sực nhớ ra, đưa bùa cho nàng, Khương Nguyệt Thiền gật đầu, vào lúc này lũ thôn dân đã vây gần như vây chặt tầng tầng lớp lớp lễ đường, giống như bánh quẩy, xoắn chặt con kiến chui không lọt.
Khương Nguyệt Thiền trừng lớn đôi mắt đẹp, giọng nói trong trẻo vang lên: “Đừng ép tao, tuy tổ tông không cho tiểu bối Âm Sơn Gia chúng ta ra ngoài giết người, nhưng đối với lũ ác nhân chúng mày thì dù có chết cả mười triệu lần cũng không tính là quá đáng!"
"Cả làng này mà sợ con nhãi ranh mày sao!" Mụ già chột quát.
Chúng cứ như được cổ vũ, hung ác lao về phía chúng tôi, trong tay đứa nào cũng cầm cuốc cầm xiên cỏ, thậm chí còn không ít kẻ cầm nồi chén xoong chậu, vây kín chúng tôi.
Khương Nguyệt Thiền nghiến chặt răng, nàng tiến lên, lá bùa trong tay không bao lâu sau bèn hóa thành một hỏa cầu cháy hừng hực xoay quanh ở trong tay, Khương Nguyệt Thiền nheo mắt quát lớn: “Chúng mày đã muốn cậy đông hiếp ít thì cũng được thôi, bản cô nương phụng bồi tới cùng..."
Hỏa cầu lấy Khương Nguyệt Thiền làm trung tâm bắt đầu phóng ra khắp nơi, hỏa cầu lập tức hóa thành ngàn vạn ngọn lửa, bắn loạn khắp nơi, bất cứ thứ nào dính phải đều biến thành ngọn lửa nóng hừng hực.
Những thôn dân này chưa từng nhìn thấy người có pháp thuật, thấy được cảnh tượng này bèn hét hoảng: “Yêu quái! Yêu quái tới! Mọi người chạy mau!"
Lễ đường vui vẻ giờ lại thành sân khấu hài kịch, đúng như câu tan đàn xẻ nghé, không bao lâu chỉ còn lại có ác phụ chột, và cả thằng con trai đang ngất xỉu của mụ ta.
Ác phụ kêu lên: “Con đĩ thối tha, tao liều mạng với mày!"
Ác phụ cầm một cây kéo lao vè phía Khương Nguyệt Thiền, tôi thấy không ổn, vội vã chắn trước mặt của Khương Nguyệt Thiền, dù sao ánh mắt của nàng hoàn toàn tập trung vào những thôn dân vừa mới chạy trốn kia, sao có thể quan tâm được tình huống của bên này.
Tôi thấy bả vai mình có thêm một lỗ máu, đau dã man, cùng lúc đó Khương Nguyệt Thiền cũng nhìn thấy tình huống ở chỗ tôi, bèn vội vàng chạy tới, trong mắt tràn đầy quan tâm và lo lắng.
Nàng rút ra một lá bùa, chân mày cau lại, dán lá bùa vào mặt của ác phụ, ác phụ còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên lá bùa phụt ra ngọn lửa hừng hực, trong nháy mắt nuốt chửng ác phụ.
Ác phụ chạy ra ngoài phòng bắt đầu hét thảm, khóc lóc thê lương thảm thiết giống như oan hồn đòi mạng, không bao lâu sau thằng bại não bỗng bật dậy, giống như trúng tà hét lên: “Mẹ!"
Thằng bại não lao vào ác phụ, lần này thằng ngốc thật sự rất ngu, ôm lấy mẫu thân của vui mừng bật cười: “Ha ha ha, vui quá, vui quá, mẹ con mình cùng chơi nào! Vui quá mẹ ơi!"
Hai mẹ con giãy giụa trong ngọn lửa, dần dần ôm lấy nhau, bị đốt thành một đống than đen sì, mà Dư Vi tựa vào vai tôi, kinh hãi nói: “Chết như vậy thật dễ cho chúng quá."
"Nhân quả báo ứng, chúng ta mau đi cứu những người phụ nữ bị nhốt!" Tôi nói, dù sao hiện giờ lửa chảy rất lớn, khói bốc cao lên tận trời xanh, cứ cháy nữa sợ rằng sẽ đốt ngôi nhà này thành tro, những phụ nữ bị nhốt trong lòng đất e rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Dù sao tôi có thể trốn thoát cũng nhờ cô gái ấy chỉ đường, còn Khương Nguyệt Thiền thì gật đầu nói: “Đi cứu các cô ấy thôi, nhân tiện lấy hành lý về."
Tôi gật đầu, lúc này ngọn lửa vẫn chưa lớn mấy, tôi đạp nát cánh cửa gỗ, nhưng bất ngờ ngửi được một mùi máu tanh hôi, tôi cảm thấy bất an bởi mùi máu bốc lên từ dưới tấm ván gỗ che căn hầm kia...