• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt uy nghiêm của phu nhân khiến tôi không thể né tránh, lúc này tôi bỗng cảm thấy bản thân nhỏ bé giống như một con chim sẻ. Tôi hoang mang mấy giây, bỗng nhận ra nói sao chăng nữa mình cũng là đàn ông, mà phu nhân dù đẹp nghiêng nước nghiêng thành, suy cho cùng cũng là phụ nữ.

Nghĩ tới đây, tôi lấy hết cam đảm nói: “Phu nhân, giữa con và Khương Nguyệt Thiền rất trong sạch, không xảy ra chuyện gì cả, tối đa chỉ có thể coi là cùng chung hoạn nạn, trên tình bạn dưới tình thân!"

Phu nhân sửng sốt, chợt bật cười, cười đến mức toàn thân run rẩy, cặp vú đồ sộ lắc lư xóc nảy dữ dội, bà ta nói: “Lạ nha dì có nói gì con đâu, con lúng túng gì chứ, dì chỉ muốn hỏi nếu con thân với Nguyệt Thiền, thì tối nay ta ăn cơm chung nhé!"

Tôi giờ mới hiểu ý của bà dì nóng bỏng, cảm thấy ngượng chín mặt, bèn nói: “Ha ha, phu nhân chớ cười, là do con nghĩ nhiều, nhưng phu nhân đẹp quá, khiến con không làm chủ được bản thân, hồn vía lên mây, chỉ sợ mạo phạm phu nhân."

"Thằng nhóc này miệng lưỡi cũng ngọt y như con bé kia, dám ngồi ngang hàng nói chuyện với dì thì con là người đầu tiên đó." Phu nhân bỏ ngón tay nhỏ nhắn vào trong miệng rồi khẽ mút, đôi mắt đắm đuối nhìn tôi, khiến tôi run lên bần bật như bị điện giật.

Tôi cười theo nói: “Hình như con đã mạo phạm dì, con xin lỗi dì, nhưng con có điều không hiểu, sao không thấy ba của Nguyệt Thiền đâu ạ?"

Vừa dứt lời, trên gương mặt lạnh như băng của phu nhân bỗng xuất hiện sự giận dữ và bi thương, nụ cười kia cũng lập tức biến mất không chút dấu vết. Bà ta đứng lên, thở mạnh một hơi mới khôi phục style băng sơn mỹ nhân, lạnh nhạt nhìn tôi đáp: “Cha con bé mất rồi, ngay khi con bé vừa sinh ra."

Phu nhân nói không chút cảm xúc, nhưng tôi thấy trong mắt của bà ta tràn đầy chân tình, đó là nỗi đau vô bờ, tôi lập tức nói: “Xin lỗi, con đã nhắc đến chuyện thương tâm của dì."

Phu nhân thoải mái nói: “Không sao, dì cũng không phải loại người không nói phải trái, dù sao người chết thì đã chết, vĩnh viễn không sống lại được, nhưng giờ nguyền rủa vẫn tồn tại... điều chúng ta cần làm là ngăn cản bi kịch tái diễn."

Nói xong, bà ta bèn đi ra bên ngoài, trước khi đi lại nói một câu: “Buổi tối nhớ ra ngoài cùng ăn cơm, dù sao con là bạn của Nguyệt Thiền, là chủ nhà thì chúng ta phải chiêu đãi con thật tốt."

Tôi lễ phép nói câu cảm ơn, nhưng ngay khi phu nhân vừa rời đi, hầu gái kia đã đi tới căng thẳng nhìn tôi, nàng ta nói: “Anh mạng lớn thiệt đó, nếu đổi là thời điểm bình thường dám nói ra những lời này, phu nhân chắc chắn sẽ rất giận... phu nhân nổi giận là kinh khủng nhất!"

"Khoan đã, nguyền rủa mà phu nhân nói là cái gì?" Tôi vội hỏi.

Hầu gái lập tức bụm miệng, xem ra nàng ta biết gì đó, nhưng lại vội vàng nói không biết gì hết, điều này càng khiến tôi hoài nghi, trong lòng cũng bắt đầu suy đoán, có lẽ nào nguyền rủa gì đó có liên quan đến Kim Thiền?

Dù sao phu nhân nói chuyện úp úp mở mở, nhưng từ trong câu chữ có thể đoán ra bọn họ dường như đang giấu diếm tôi chuyện gì đó, tôi cảm giác chuyện này rất hệ trọng, e cũng có liên quan đến tính mạng của tôi.

Tôi lập tức đi ra ngoài, nhưng bỗng phát hiện trước cửa không biết từ lúc nào có thêm 2 người đàn ông cường tráng đang gác, bọn họ hằm hè nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Tôi vờ như không có chuyện gì đi ra ngoài, nhưng hai gã lại cản tôi, một người trong đó nói: “Xin lỗi, phu nhân đã ra lệnh, bất cứ ai cũng không được tự tiện ra vào, phải có mệnh lệnh của phu nhân thì chúng tôi mới có thể cho đi."

Tôi bật cười, nói: “Các người làm như vậy khác gì giam lỏng tôi, tôi là bạn của tiểu thư các người mà cũng không thể tùy ý ra vào sao?"

Gã ta cười đáp: “Ở chỗ này lời của phu nhân mới tính, ngay cả tiểu thư cũng không thể tự chủ trương!"

Tôi lập tức suy sụp, sự lo lắng càng lúc càng mạnh, cứ như bản thân rơi vào trong một cái bẫy, ra không được cũng vào không được.

Tôi quay trở về phòng ngủ của mình, xung quanh đều là tường, chỉ có một ô cửa sổ, nhưng ở đó cũng có 2 gã lực lưỡng đang gác.

Đạo đãi khách của nơi này rõ ràng chính là giam lỏng!

Tôi tới phòng của Dư Vi, gõ cửa nửa ngày nhưng không có ai mở, hầu gái bèn tới nói: “Dược sư Lý dã đưa tiểu thư Dư đi khám bệnh, anh bình tĩnh chớ nóng."

"Sao tôi có thể bình tĩnh cho được, nơi đây đều là người gì đâu không, người quen cũng chẳng có ai! Khương Nguyệt Thiền đâu? Tìm cô ấy qua đây, tôi cần hỏi rõ cô ấy chuyện này!" Tôi nói.

Hầu gái nhăn nhó nhìn tôi, nàng ta lắc đầu: “Chuyện này thì em không làm chủ được, em chỉ làm việc theo lệnh của phu nhân, bình thường nơi đây cũng là như thế, hầu gái như em cũng rất khó đi ra ngoài, trừ phi là có thủ lệnh của phu nhân."

Tôi ngay lập tức muốn vòng qua hầu gái đi lên lầu, nhưng hầu gái lại chặn tôi, nàng nói: “Tiên sinh, anh đừng làm khó chúng em..."

"Anh chỉ đi WC thôi!" Tôi nói.

Hầu gái gật đầu, cúi đầu làm tư thế mời: “Trong phòng khách có WC."

Tôi không biết nói gì, đành quay lại phòng khách, tuy xung quanh trang trí rất đẹp mắt, nhưng tôi đã không còn lòng dạ hưởng thụ, giữa lúc tôi rối như tơ vò thì bỗng nhiên cửa mở ra, có một hầu gái bước tới.

Tôi đưa lưng về phía nàng ta nói: “Không phải nói không thể đi ra ngoài sao, cô em còn vào làm gì?"

"Là tôi!" Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.

Tôi vội quay đầu lại thì thấy được gương mặt xinh đẹp của Khương Nguyệt Thiền, nàng lại mặc đồ của hầu gái, lúc này Khương Nguyệt Thiền đưa tay ra hiệu tôi im lặng. Nàng lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó đi tới phía sau màn hình TV, lấy ra một con bọ màu đen to bằng móng tay rồi bẻ gảy.

"Đây là..." Tôi khó hiểu nhìn nàng.

Khương Nguyệt Thiền bất đắc dĩ lắc đầu: “Là máy nghe lén do mẹ tôi lắp đặt, đương nhiên là để đề phòng anh chạy trốn."

Tôi khóc không ra nước mắt, bèn hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Khương Nguyệt Thiền chỉ im lặng.

Nhưng việc này càng gia tăng sự hoài nghi của tôi, tôi đi tới nói: “Bao lâu này có phải cô luôn giấu giếm tôi chuyện gì đó hay không..."

"Tôi..." Khương Nguyệt Thiền lắc đầu nói: “Tôi không có."

Tôi bèn đi tới, nắm lấy tay của nàng, muốn truy hỏi ngọn nguồn, nhưng không ngờ Khương Nguyệt Thiền lại nhanh chóng bẻ ngoặt hai tay của tôi, sau đó vọt ra sau lưng, đầu gối kê mạnh vào khuỷu chân của tôi, lập tức vật tôi ngã lăn, khiến tôi nằm trên mặt đất nửa ngày cũng đứng không lên nổi.

Nàng biết tôi sẽ rất đau, nên vội vã hỏi đểu: “Anh không sao chứ..."

"Gãy xương rồi gãy xương mất rồi!" Tôi đau quá hét lớn, trong lúc Khương Nguyệt Thiền muốn dìu tôi đứng lên, tôi chợt ôm lấy nàng từ phía sau, ôm thật chặt khiến nàng không thể chạy trốn.

Khương Nguyệt Thiền nóng nảy mắng: “Anh là đồ lưu manh, lại dám chơi chiêu bẩn!"

"Tôi không chơi chiêu sao đấu lại cô! Có phải cô giấu diếm tôi... cả Dư Vi điều gì hay không." Tôi lặp lại.

Khương Nguyệt Thiền cũng không phản kháng, tùy ý tôi ôm từ phía sau nàng, tôi ngửi thấy mùi dầu gội đầu ngào ngạt, đồng thời cũng thấy tư thế này khá nhạy cảm, bèn thả nàng ngồi lên ghế: “Mẹ cô nói với tôi về chuyện nguyền rủa..."

"Mẹ nói với anh như thế nào?" Khương Nguyệt Thiền bưng miệng, có vẻ rất kinh ngạc.

Tôi giả vờ bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, tôi cảm giác rất khó nói, tôi không ngờ lại có thể như vậy... Nhưng tôi sẽ không trách cô, chỉ có thể tự trách mình không có bản lĩnh, bằng không tôi đã mang theo Dư Vi rời đi."

Khương Nguyệt Thiền siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, không nói một lúc lâu, bỗng nhiên cứ như nàng lấy hết can đảm ra nói: “Thật ra từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đã rất ghét nguyền rủa này. Nó chiếm đoạt vận mệnh của tôi, khiến tôi mất đi quyền lựa chọn cách sống tương lai của mình, tôi chỉ có thể đi theo con đường mà mẹ đã vạch sẵn..."

"Có đôi khi người ta phải học cách phản kháng." Tôi cố ý nói, thật ra tôi cũng không biết nguyền rủa là có ý gì, chỉ có thể dẫn dụ Khương Nguyệt Thiền nói hết chân tướng.

Khương Nguyệt Thiền đưa lưng về phía tôi nói: “Nhưng có một số việc tôi cũng không biết, mẹ của tôi nói mang về Kim Thiền thì có thể cứu mạng của tôi, nhưng cũng vì trong cơ thể của anh có Kim Thiền nên mẹ mới giam lỏng anh..."

Chuyện là vậy sao?

Tim tôi bắt đầu đập loạn, tôi vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ những người này muốn ném tôi vào chảo dầu rồi chiên xào? Tôi càng nghĩ càng sợ, mồ hôi vã ra như tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK