Dư Vi vừa dứt lời, bà già lại bắt đầu khóc, lau nước mắt nói: “Các hương thân đều ghét bỏ hai mẹ con bác tàn tật, giờ ba đứa cháu cũng ghét bỏ mẹ con bác... đây là số mệnh!"
Nói xong, bà già bèn kéo đứa con trai bại não đi vào bên trong. Nghe bà ta nói như vậy, Dư Vi lập tức yếu lòng, kéo áo của tôi nói: “Anh Vân, hay chúng ta cứ ở lại chỗ này ăn tối, em thấy hai mẹ con họ thật đáng thương, ta nói giúp họ vài câu, không chừng có thể giúp họ không chừng."
Tôi vừa cười vừa nói: “Được chứ, em hỏi Nguyệt Thiền xem cô ấy nghĩ thế nào."
Khương Nguyệt Thiền không nói gì, chỉ ngồi trên ghế uống nước.
Bà già thấy chúng tôi chấp nhận ở lại, vô cùng vui mừng nhìn chúng tôi, rồi vội vã lấy ra bánh bột ngô và thịt khô từ trong ngăn kéo, nhiệt tình nói: “Hay lắm hay lắm, mấy cháu cứ ở lại đây ăn cơm, để bác bảo thằng con giúp cháu sửa xe!"
Tôi gật đầu vừa cười vừa nói: “Dạ được, vậy cháu cám ơn bà, à phải rồi trên xe bọn cháu còn chút lương khô, không bằng cháu đem ra để mọi người cùng ăn?"
Bà già nói được, trong lúc tôi đứng lên bỗng nghe thấy tiếng ngã xuống đất, đưa mắt nhìn lại thì không biết từ lúc nào, Khương Nguyệt Thiền và Dư Vi đã nằm trên mặt đất. Bà già âm hiểm nhìn tôi, không lâu sau tôi cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, kế đó hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi hôn mê là nước có vấn đề, nhưng sau đó không còn cảm thấy được gì nữa.
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng ngay khi vừa tỉnh thì cảm thấy vô cùng đau đớn. Tôi thấy mình bị một sợi dây quấn chặt như bánh chưng, không thể nhúc nhích, nhưng tôi kinh hoàng phát hiện Dư Vi và Khương Nguyệt Thiền đã biến mất, đồng thời trong căn phòng chật hẹp này lại chỉ còn một mình tôi!
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, tuy khá tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy quanh đây treo đây vải đỏ, đằng xa còn có một ngọn chiếc đèn lồng đỏ, cứ như đang báo hỉ.
Trên mặt cửa sổ thủy tinh dán chữ song hỷ, chữ này rõ ràng được cắt bằng tay, nên xiêu vẹo xấu xí vô cùng, tôi thử cử động nhưng lại phát hiện cổ của mình vô cùng đau đớn, cúi đầu thì xuống thì sợ đến mức teo chim.
Không biết từ lúc nào 2 cái móc sắt đã đâm xuyên hai chiếc xương quai xanh của tôi, lúc này móc sắt được cột chặt trên một cây cọc gỗ, khiến tôi không thể nào dùng sức.
Tôi muốn đứng lên, nhưng từ vị trí mắt cá chân lại truyền đến cơn đau như bị dao cứa, vừa nhìn thì phát hiện gân phía sau mắt cá chân đã bị cắt đứt, giờ máu vẫn đangkhông ngừng chảy.
Hai mẹ con ác độc này đã cắt gân chân của tôi, tôi cảm thấy cổ tay cũng rất đau, chắc cũng bị cắt gân tay rồi.
Tôi cố hết sức đứng lên, nhưng không ngờ lại ngã mạnh xuống đất, trán cụng mạnh vào nền nhà, khiến tôi phải quằn quại nghiến răng ken két vì đau.
Tiếng động khi tôi ngã xuống dẫn đến một loạt tiếng bước chân, tôi nhìn thấy bà già kia lại đang mặc đồ cưới, nở nụ cười tà ác đi tới nói: “Hôm nay là ngài con trai tao lấy vợ, nể tình mày mang tới hai cô gái xinh đẹp, tao sẽ không hại mày. Nhưng mày đừng có gây ồn ào, nếu không... đừng trách bà già ấy ra tay độc ác!"
Tôi lập tức kinh hãi hét lên: “Mụ đã làm gì hai cô ấy hả?"
"Đều là con dâu của tao, sao tao có thể làm gì hai con bé chứ. Chuyện của họ không liên quan gì đến mày, mày đừng có rảnh háng nữa!" Bà già cười nói, đặt một chiếc bát vỡ ở trước mặt của tôi, trong chén là một đống hồ dán đen thùi lùi vô cùng khó ngửi.
Lúc bà già rời đi đã vén lên tấm màn, tôi mơ hồ thấy có hai cô gái mặc đồ của tân nương. Hai nàng ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, hơn nữa lúc này bên ngoài cũng truyền đến rất nhiều tiếng nói chuyện, hình như có rất nhiều người.
Tôi hít thở sâu vài cái, lập tức quẩy người thì mới phát hiện gân tay và gân chân bị cắt đã bắt đầu liền lại. Tôi rất cảm ơn lợi ích từ Kim Thiền mang lại cho cơ thể, cố vắt óc suy nghĩ lại nguyên nhân sự việc, ban nãy vì đi tắt nên mới đi đến thôn làng hẻo lánh này, lốp xe chắc bị lủng ở cửa thôn thời, có lẽ chính bọn chúng đã rải đinh.
Giờ chuyện quan trọng nhất cần làm ngay bây giờ là thoát khỏi xiềng xích và dây trói, rồi nghĩ biện pháp đi cứu hai nàng. Nhìn trang phục thì chắc là kết hôn theo kiểu truyền thống, đầu tiên là mở tiệc chiêu đãi tân khách, sau đó đợi đến thời khắc thích hợp, bái đường sau đó lúc mọi người ăn cơm, tân lang và tân nương vào động phòng.
Vừa nghĩ đến hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần Dư Vi và Khương Nguyệt Thiền bị thằng gù Qasimodo kia làm nhục, tôi vô cùng uất hận, hận không thể lập tức cứu các nàng, rời khỏi địa phương quỷ quái này, nhưng giờ không thể kích động, tôi phải bình tĩnh!
Tiếng pháo từ bên ngoài phá vỡ bầu không khí yên lặng, cũng khiến tôi tỉnh táo hơn, còn bà già kia đi tới khoá chặt cửa phòng, giờ tôi hết đường thoát rồi. Chắc bà già cũng cho rằng tôi không thể thoát khỏi căn phòng này!
Tôi hít thở sâu vài cái, cắn chặt chiếc bát vỡ, đợi khi tiếng pháo vang lên thì lập tức nhả ra để bát rơi xuống đất, văng thành nhiều mảnh nhỏ.
Tôi dùng chân cởi bỏ giày của mình, dùng ngón chân kẹp một mảnh bát vỡ, động tác này nhìn thì đơn giản, nhưng lại khiến tôi chảy đầy mồ hôi lạnh. Tôi cắn răng, cố kéo mảnh bát vỡ lại gần, vất vả nắm lấy mảnh bát, bắt đầu chậm rãi cứa sợi dây trên tay.
"Thả chúng tôi ra!" Bỗng giọng nói của Dư Vi vang lên.
Tôi hoảng hốt, cảm thấy vô cùng nóng ruột, không ngờ Dư Vi đã tỉnh lại, cô ấy vốn nhát gan lại gặp chuyện này, chắc giờ đang rất sợ hãi.
Giọng nói của bà già cũng vang lên: “Từ hôm nay trở đi, hai đứa chính là con dâu của Chương gia, sau này phải sinh con trai cho nhà ta. Hai mẹ con ta sẽ không đối xử tệ với hai đứa, bảo đảm mỗi ngày đều có rượu ngon thịt ngon hầu hạ!"
"Mụ là một bà già đáng chết!" Dư Vi gào khóc.
Bốp! Sau một cú vả chói tai, Dư Vi ngậm miệng không dám chửi nữa, tôi biết chắc bà già đã vả cô ấy, bà ta nóng nảy nói: “Con dâu ngoan của mẹ, con cần phải biết giờ mẹ là mẹ chồng của con, con dám mắng mẹ hả, còn mắng nữa thì mẹ sẽ xé rách miệng của con đó!"
Dư Vi không chịu nổi sự uất ức lớn đến vậy, lập tức oà khóc nức nở khiến người ta đau lòng, mà Khương Nguyệt Thiền thì mở miệng nói: “Khóc cái gì, đừng để bọn chúng chê cười!"
"Tôi nhớ anh Vân, anh ấy có tới cứu chúng ta hay không?" Dư Vi khóc nức nở nói.
Bà già oán hận nói: “Tình lang của hai đứa còn khó giữ mạng mình, ở đó mà muốn hắn tới cứu hai đứa, đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Tôi nghe đến đây thì giận điên người, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, thận trọng cứa đứt sợi dây, đưa mắt nhìn cổ tay và mắt cá chân, phát hiện vết thương gần như đã khép lại. Tôi cũng thử rút ra móc sắt ra khỏi xương quai xanh, nhưng không ngờ vừa mới chạm vào móc sắt đã cảm thấy đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy.
Nỗi đau này giống như khớp xương trực tiếp móc ra, đau đến xé lòng, nhưng tôi vẫn cố chịu đựng không kêu thành tiếng. Vì nếu để lũ khốn kiếp này phát hiện, không chừng sẽ bị chúng giết ngay lập tức, mà vậy thì Dư Vi và Khương Nguyệt Thiền sẽ bị thằng gù chà đạp!
Giờ tôi đang gánh vác 3 nhân mạng, đương nhiên không thể sơ suất, tôi nhìn trái ngó phải, thấy được cách đó không xa có một cây côn gỗ, bèn nhặt lên rồi cắn chặt lấy. Hai bàn tay mỗi bên nắm chặt một chiếc móc sắt, tôi cố hít thở liên tục, cũng không biết có thể chịu được nỗi đau này hay không, nhưng tôi buộc phải thử.
Tôi nhìn ra xa, gần như cùng lúc đó, tôi hét lên đau đớn, kéo mạnh hai chiếc móc sắt ra bên ngoài!
Nỗi đau xé ruột xé gan, giống như đồng thời cắt đứt hai mươi chiếc xương sườn, trong nháy mắt cơ thể của tôi bị mồ hôi lạnh thấm ướt...