Tôi mê man nằm trên mặt đất, còn lũ chuột đang bò trên người như thẻ phát hiện kẻ thù mới, chạy như ong vỡ tổ về phía này nam nữ.
Người nam rất anh tuấn, tôi nheo mắt lại nhìn kỹ, chỉ thấy người nọ đẹp như Bi Rain, ngũ quan như dùng dao khắc gọt, góc cạnh rõ ràng cực kỳ đẹp trai.
Bề ngoài gã trông như lãng tử bất cần, nhưng trong mắt vô tình toát lên ánh sáng khiến người ta không dám xem thường. Mái tóc đen nhánh xõa ra sau, dưới đôi lông mày kiếm lại là một đôi mắt đào hoa hẹp dài, rất đa tình, khiến em nào bất cẩn sẽ đắm chìm trong đó.
Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ dày vừa phải đang nở nụ cười rạng rỡ khiến người ta loá mắt, đương nhiên nụ cười của gã vô cùng tà dị, ẩn chứa một mối nguy hiểm không thể giải thích được.
Cô gái bên cạnh mặc quần áo kiểu như người nam, hình như là đồng phục đỏ sọc đen.
Cô gái kia mặc chiếc đầm ngắn đỏ đen rất mỏng, nhìn từ xa cứ như tiên nữ trong tranh, nàng khoảng chừng 16-17 tuổi. Chiếc đầm sẫm màu ngoài tôn lên sắc đẹp của nàng, còn là làn da trắng nõn như tuyết, song làn da trắng như tuyết lại có chút nhợt nhạt, giống như vừa mới trải qua một căn bệnh nặng.
So sánh với cái gã có nụ cười tà râm kia, cô gái này lại lạnh như băng, cứ như núi tuyết vậy, vạn năm cũng không tan chảy.
Khi tôi còn đang phỏng đoán thân phận của đôi nam nữ, hai người lại liếc nhìn nhau, đồng thời đi về phía lão đạo, dường như lão đạo rất sợ hai người này, liên tục lui về phía sau, lão nói: “Sao bọn mày lại tới được đây! Sao bọn mày tìm được tao?"
Soái ca cười khẩy, giọng nói nho nhã dễ nghe: “Mã Trung, mày khiến hai huynh muội chúng tao tìm thật khổ, từ Lạc Dương đến Thái Thương, suốt nửa vòng Trung Quốc, nếu không phải mệnh lệnh của lão bất tử, tao cũng không chẳng tội gì đuổi theo mày đến tận bây giờ, trước đây trực tiếp giết mày, thì giờ đã thoải mái hơn rồi!"
"Xin hai vị thủ hạ lưu tình, thật ra tôi đã tìm được Kim Thiền nghìn năm mà ta đều muốn, đáng tiếc vào thời khắc quyết định, lại bị thằng nhóc này ăn sạch. Giờ tôi đang tính để các con của tôi nuốt chửng máu thịt của thằng khốn này, sau đó bỏ vào vạc dầu sôi để cô đặc tinh tuý của Kim Thiền, rồi dâng cho mấy vị ở nhà cô cậu ăn." Lão đạo nói, nhờ thế tôi mới biết thì ra lão đạo này tên là Mã Trung, hình như Mã Trung bị 2 thiếu niên này truy sát, đến nơi này lại gặp phải tình huống hiện tại.
"Thật thú vị, hai huynh muội ta đã âm thầm theo dõi mày nửa tháng, mày rõ ràng muốn giết chết chú em này giết, sau đó chiếm Kim Thiền làm của riêng đúng không? Đừng nghĩ chúng tao chỉ là đứa trẻ ba tuổi, luận về kinh nghiệm, tao tuyệt không kém mày." Soái ca trẻ tuổi ngạo mạn nói, trong lời nói lại tràn ngập mùi thuốc súng.
Thì ra vẫn có thể lấy Kim Thiền ra từ trong cơ thể tôi, nhưng cái giá hình như chính là cái mạng của tôi...
Tôi nghỉ ngơi một lúc, thấy được lũ chuột chung quanh nối đuôi nhau chạy đi bảo vệ cho Mã Trung, hơn nữa cảm giác tê dại trên người cũng đã giảm dần, quả thực rất thần kỳ.
Tôi lặng lẽ súc lực, tôi cảm thấy chuyện đang xảy ra hiện giờ không phải là chuyện mà tôi có thể giải quyết. Tôi muốn tìm cách chuồn, dù sao Dư Vi còn đang chờ tôi ở bên ngoài, nào ngờ lúc này, tiên nữ tỷ tỷ liếc mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói một câu: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không đi đâu cả, chỉ cần anh thoát khỏi vòng bảo hộ của chúng tôi, sẽ bị lũ chuột này gặm thành bộ xương ngay lập tức."
Tay tôi mềm nhũn, mồ hôi vã ra như tắm, chỉ có thể lúng túng lui về sau hai bước. Tôi cảm thấy mình giống một miếng mồi ngon béo bở, cả Mã Trung và hai huynh muội này đều muốn nuốt chửng tôi, tôi lọt vào trong tay của Mã Trung chắc chắn khó thoát khỏi cái chết, mà rơi vào tay của hai huynh muội này, xem ra họ không phải người bình thường, chắc tôi cũng bị xắt miếng chiên giòn thôi.
Nhưng lúc này sau lưng hai huynh muội xuất hiện 2 con rắn độc, nhìn vẻ mặt gian tà của Mã Trung, chắc đang tính toán xem nên giết chết hai huynh muội này như thế nào.
Nhưng tôi nhanh chóng nhìn thấy trong tay của cô gái xuất hiện một vệt sáng, nhưng chưa kịp thấy rõ đó là vật gì, đã phát hiện 2 con rắn độc bị chém làm hai, không ngừng đau đớn vặn vẹo trên mặt đất!
Mặt của Mã Trung xám như tro tàn, cắn răng cảnh giác nhìn đôi nam nữ, gã tà mị tiến lên một bước nói: “Thật là, lúc đầu tao không định giết mày, chỉ muốn mang thằng nhóc này thôi, nhưng chuyện mày làm động đến giới hạn của tao!"
Nói xong, gã bèn bấm một thủ quyết, sau đó từ lấy ra một lá bùa trong lồng ngực, miệng lẩm bẩm, rồi bùa ném ra ngoài. Cũng đúng vào lúc này, lá bùa đột nhiên nổ tung, ngọn lửa nổ tung hung mãnh dị thường, hóa thành một quả cầu lửa rất lớn oanh tạc ra xung quanh, như thể một mặt trời nhỏ.
Nơi quả cầu lửa đi qua, lũ chuột liên tục hét thảm, đều chạy trốn vào nơi âm u, cùng lúc đó Mã Trung tái mặt, lão vỗ mạnh vào tường, bức tường lập tức sụp đổ.
Thì ra vách tường này không làm bằng bê tông, mà thật ra là bức tường được tạo bởi những con bọ cánh cứng màu đen giống hệt như ấu trùng ve sầu. Lão vỗ như vậy, khiến cho lượng lớn bọ cánh cứng đều bay vụt về phía hai huynh muội, bao vây hai người tầng tầng lớp lớp, bao vây họ thành hai chiếc bánh chưng đen khổng lồ.
Tôi nhìn thấy bên ngoài chính là phố xá, vô cùng mừng rỡ, lập tức phát hiện Dư Vi trốn cách đó không xa. Dư Vi vừa thấy được tôi, lập tức chạy bừa tới, cô ất trông rất vui, nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá! Anh không sao cả!"
Thật ra tôi cũng rất khó hiểu, vừa rồi rõ ràng tôi đã bị rắn độc cắn, nhưng không uống thuốc vẫn khỏi bệnh, chỉ trong vòng mấy giây tôi đã hồi phục như thường.
Hiện giờ nguy hiểm vẫn chưa hết, từ khi chúng tôi đến con phố này, đã gặp phải hàng loạt chuyện kỳ quặc, tôi biết chúng tôi nên dọt lẹ, nếu không... chúng tôi sẽ mất mạng.
Dư Vi thấy tôi không nói lời nào, cô ấy đỡ tôi hỏi: “Anh làm sao vậy? Bị thương sao?"
"Không sao, giờ chúng ta nhanh chuồn thôi..." Tôi nói với Dư Vi: “Lão đạo kia rất ác độc, Bin Laden mới biết lão sẽ làm ra chuyện khủng khiếp như nào!"
Dư Vi cũng cảm nhận được nguy hiểm, lập tức cùng tôi chạy về phía đông, phía đông là một công viên, cây cối rất nhiều, tôi nghĩ có thể trốn ở đây một thời gian, bèn cùng Dư Vi chạy tới đó.
Chúng ta chạy rất nhanh, lúc xuống cầu thì Dư Vi lại đau chân, cô ấy bèn gục đầu vào lan can dứt nhăn nhó nhìn tôi.
Tôi không nói hai lời, lập tức vác cô ấy lên vai, giống như thời kỳ dân quốc, cướp xuống núi bắt đàn bà làm vợ, thích cô nào thì vác lên vai như vác bao cát, Dư Vi hoảng hồn vội la lên: “Thả em xuống, anh làm cái gì vậy? Em có thể chạy, tự em có thể chạy!"
"Câm miệng!" Tôi quát lớn, nếu như vào lúc bình thường, tôi sẽ để mặc Dư Vi làm nũng nhiều lần, nhưng hiện giờ rất nguy hiểm, nếu cứ để Dư Vi đùa giỡn, giận dỗi, chỉ sợ hai người chúng ta sẽ cùng nhau gặp Bin Laden mất, Dư Vi cũng bị tiếng quát của tôi mà im bặt.
Một lúc sau cô ấy mới lí nhí: “Vậy xin anh xích tay ra một chút có được không?"
Tôi lúc này mới nhận ra, bàn tay của mình đặt ngay giữa khe mông sâu thăm thẳm của cô ấy, xúc giác rất căng mềm, khá đã tay, tôi lúng túng nói: “Anh không cố ý... nhưng mông em bóp rất sướng tay."
Dư Vi bị tôi chọc ghẹo, nhưng chỉ ngoan ngoãn nằm ở trên vai của tôi không nói lời nào. Còn tôi rất vất vả mới vác nào vào trong công viên, lúc này công viên đã đóng cửa, tôi thấy giờ chỉ còn cách trèo tường thôi. Tôi bèn leo lên tường trước, sau đó đá rơi mấy mảnh thủy tinh đặt trên bờ tường, rồi kéo Dư Vi lên.
Dư Vi dĩ nhiên chưa từng làm chuyện này, khá vụng về, nhưng tôi từng là một học sinh quậy phá, nửa đêm leo tường ra ngoài chơi suốt đêm, cũng là chuyện cơm bữa, cho nên vô cùng sành sỏi chuyện này.
Dư Vi thở phì phò, cô ấy nói: “Lão sẽ không tới đây chứ?"
"Ngoại trừ lão đạo kia còn có một đôi nam nữ." Tôi nói: "Anh cảm thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này hình như còn ác hơn cả lão đạo kia..."
Chúng ta cảnh giác nhìn ngó xung quanh, trốn kỹ trong bụi cây, trên mặt đất có vài cái bcs đã dùng rồi, Dư Vi vừa thấy bèn mặt đỏ tới mang tai, một lúc sau mới chậm rãi thở ra một hơi nói: “Cám ơn... cám ơn anh!"