Khương Nguyệt Thiền đã ăn nói khép nép như thế rồi, nhưng sắc mặt của phu nhân vẫn rất khó coi, phu nhân bỗng rút cây roi da màu trắng từ sau lưng. Dì ta vung lên thật cao, lúc sắp vung xuống, tôi lập tức chạy ra chắn trước người của Khương Nguyệt Thiền, mạnh mẽ đỡ thay đòn đánh này cho Khương Nguyệt Thiền.
Khương Nguyệt Thiền che miệng, hoảng sợ nhìn tôi, tôi rít lên, cú quất roi này khiến tôi thấy vô cùng đau rát, tôi nói: “Ở chỗ này con chỉ là một người ngoài, không có quyền nói chuyện, nhưng con không thể không nói, sống chết của con chẳng là gì, nhưng tại sao phu nhân lại quất Nguyệt Thiền? Cô ấy vô tội, nghiệt đều do dòng máu gia tộc, cô ấy đâu có làm gì sai!"
"Sai không ở nó, chẳng lẽ do dì hay sao?" Phu nhân trừng lớn đôi mắt đẹp, lúc này xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tôi cười to, nói: “Đúng, chính là do dì! Nguyền rủa của Khương gia truyền từ đời này sang đời khác, nếu dì là một người mẹ hợp cách thì dì không nên truyền lại nguyền rủa này. Bởi vì con gái của ngài, con gái của ngài, chắt gái của ngài, con con nhiều đời sau này đều sẽ phải làm quả phụ!"
Lời vừa nói ra, người chung quanh đều cực kỳ hoảng sợ nhòm tôi, tôi cũng bị ngôn từ của mình doạ cho sợ hết hồn, nhưng vẫn nắm nắm tay, không định thỏa hiệp, nói tiếp: “Con chết không sao cả, dù sao cũng chỉ là một cái mạng cùi, cứ coi như có lỗi với cha mẹ nuôi, có lỗi với chị của con, kiếp sau làm trâu làm ngựa cho bọn hắn là được! Nhưng con hỏi dì, dì có từng làm một người mẹ của Nguyệt Thiền hay chưa? Dì lừa cô ấy, chỉ nói là mang Kim Thiền về, nhưng chưa từng nói hậu quả khi mang Kim Thiền về!"
Tôi cười lớn, đôi mắt nhìn chòng chọc phu nhân, lời lẽ cay nghiệt: “Nếu như anh họ của Nguyệt Thiền biểu ca không chết, lúc hắn trở lại cũng chỉ có con đường chết, một chàng trai luôn trung thành với gia tộc lại bị dì xem như con dê thế tội, dì chính là đang mưu tài hại mệnh!"
"Đừng nói nữa! Anh đừng nói nữa!" Nguyệt Thiền lắc mạnh cánh tay của tôi.
Tôi lại cười lớn: “Tại sao không nói! Em là con gái của dì ấy, cho nên lời này không thể nói ra, bởi vì như vậy là bất hiếu! Nhưng anh thì khác, dù sao ông đây cũng chỉ có một con đường chết, ông đây không sợ!"
Khương phu nhân đi lại gần, đôi mắt của dì ấy lúc này nguy hiểm giống như bò cạp, mãnh thú, cười gằn nói: “Con đang dạy dì cách làm mẹ sao?"
Tôi ưỡn thẳng người, lúc này đáp lại: “Đương nhiên, chính là đang nói dì đó! Lừa gạt cả con gái của mình, dì không xứng làm mẹ! Sau này con gái của dì cũng sẽ giống dì thành quả phụ, dì chính là vì tư lợi, xấu xa chả khác gì lão già Mã Trung, lão ta tuy hèn hạ vô sỉ, nhưng ít nhất... hèn hạ quang minh chính đại, nhưng dì thì đê tiện, cũng là kẻ lừa đảo, lại đối phó với chính con gái của mình!"
Khương phu nhân giận run người, đôi mắt đã đỏ bừng như hai hố máu, dì ấy lớn tiếng quát: “Đừng tưởng bên trong thân thể con có Kim Thiền thì dì không dám làm gì con! Chỉ cần dì dùng thuật pháp chuyển Kim Thiền trong cơ thể con dời sang cơ thể người đàn ông khác, vậy con sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa!"
Tôi bật cười, cười lúc cười càng to, tôi lắc đầu nói: “Đúng là người mẹ tốt của năm, dì coi con gái của mình là cái gì, kỹ nữ trong kỹ viện bên sao, chó mèo gì cũng có thể chiếm được thân thể của con gái dì, chỉ vì sinh sản đời sau cho Khương gia thôi hả? Người ta nói nhện góa phụ đen rất độc ác, nhưng ít ra nó vô cùng quan tâm con gái của mình, còn dì thì sao?! So với nhện góa phụ đen còn độc ác hơn nghìn vạn lần, cổ nhân có câu: hổ dữ không ăn thịt con, còn dì thì sao hả?"
Khương phu nhân tức đến mức đầu bốc khói, nhanh chóng đi tới muốn giơ tay lên đánh tôi, bỗng lúc này một bàn già nua tay nắm lấy cổ tay của Khương phu nhân. Thoạt nhìn thì đó là một bà lão, bà lão này ngũ quan rõ ràng, sống lưng thẳng tắp, tuy trên mặt có nếp nhăn, nhưng vừa nhìn liền biết lúc còn trẻ chắc chắn là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.
Lão bà vừa đi tới, lập tức ai nấy đều yên lặng, yên lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở của mỗi người cũng có thể nghe rõ mồn một, Khương phu nhân lập tức cúi đầu kêu: “Mẹ!"
Tôi cũng thầm giật mình, không ngờ bà lão trước mắt lại chính là mẹ của Khương phu nhân, đồng thời cũng là bà ngoại của Khương Nguyệt Thiền, tôi cũng ngừng nói, nhưng Khương Nguyệt Thiền ở bên cạnh lại căng thẳng bấu chặt cánh tay của tôi, bấu đến mức tay của tôi đau nhức.
Bà lão liếc mắt nhìn tôi, trong đôi mắt già nua cất giấu sóng gió cuộc đời, bà lão thở dài một hơi nói: “Giờ bí mật này cũng không còn là bí mật của Khương gia, nguyền rủa này cũng không còn là nguyền rủa trong bí mật nữa, đáng lý ra bà già này nên không nên xuất hiện. Nhưng cậu nhóc này nói rất có lý... Khương Ngọc, con còn nhớ thời khắc cuối cùng lúc Quốc Minh sắp rời đi, đôi mắt tràn ngập lưu luyến đối với cuộc sống sao?"
Đột nhiên bầu không khí trầm lắng bao phủ chung quanh, tôi biết Trần Quốc Minh là ba của Khương Nguyệt Thiền, người đàn ông này đã chết trong vòng tay của Khương Ngọc ngay đêm tân hồn, cũng vì ông ta mà Khương Ngọc Khương phu nhân mới trở nên lạnh lùng và vô cảm.
Khương Ngọc siết chặt tay, bộ ngực đồ sộ càng run rẩy kịch liệt, ánh mắt ươn ướt, không nói câu nào, nhưng ánh mắt lại kể hết nỗi cô đơn cùng bi thương.
Tôi không biết Khương phu nhân đã từng chịu đựng nỗi đau lớn đến cỡ nào, nhưng tôi nghĩ chắc cũng vì nỗi đau này, mới khiến Khương phu nhân biến thành bộ dáng hiện giờ, từ một thiếu nữ ngây thơ trở thành một phu nhân mưu sâu kế hiểm.
Lão thái nhìn thoáng qua Khương phu nhân, chợt đi về phía tôi nói: “Con tên là Tề Mộ Vân đúng không?"
"Con xin chào lão phu nhân, vừa rồi con đã quá vô lễ." Tôi khiêm tốn nói.
Bà lão đang mỉm cười, tôi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện Dư Vi lò đầu ra khỏi đám đông, lúc này Dư Vi đã rơm rớm nước mắt, cô ấy thấy tôi chú ý đến mình, lập tức chạy chạy tới, nước mắt lưng tròng. Cô ấy nắm lấy tay của tôi, khóc ròng nói: “Anh đúng là đồ ngốc, anh thật khiến em sợ muốn chết, sao anh có thể nói chuyện với Khương phu nhân như vậy?"
Bà lão giảng hòa xong, bèn khoát tay với đám đông: “Được rồi, mọi người giải tán đi, ta vừa mới từ trong núi hái thuốc trở về, hơn nữa trong trại có khách tới, đây là chuyện tốt... cũng đến giờ cơm rồi, mọi người trở về nhà ăn cơm đi."
Bà lão nhìn tôi nói: “Đi thôi, Mộ Vân, bà sẽ kể với con vài chuyện về Khương gia."
Lão phu nhân đã nói chuyện đàng hoàng như vậy, thì tôi cũng chẳng còn tức giận gì nữa, Khương phu nhân ở đằng xa tuy có vẻ còn chưa nguôi giận, nhưng có lão phu nhân ở đây, chắc dì ấy cũng sẽ không dám làm gì tôi.
Tôi đồng ý, cùng hai người họ đi vào trong trại, tôi hỏi Dư Vi: “Giờ cơ thể của em thế nào rồi, bọn họ có nói gì không?"
Dư Vi lau nước mắt, cô ấy bĩu môi nói: “Không, hiện tại Bát Tự còn chưa lên, nhưng lão dược sư đã nói sé cố hết sức, dù sao ra ngoài em cũng chết, chẳng thà ở lại để cho họ chữa thử, xem xem có thể chữa khỏi hay không, nếu như thật sự không chữa được thì cũng hết cách, coi như vận mệnh của em chỉ đến đây thôi."
"Đừng nói những lời bi quan như vậy, bà ngoại tôi quanh năm ở trên núi, bản lĩnh của bà lợi hại hơn những người khác rất nhiều. Giờ bà đã xuất sơn, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn với chuyện của cô." Khương Nguyệt Thiền dịu dàng nói, nàng nhìn về tôi, dùng bàn tay mềm mại tay xoa nhẹ vết thương sau lưng tôi, thỏ thẻ: “Còn đau không?"
"Anh da dày thịt béo, chút thương tích này có đáng là gì, cứ xem như bị muỗi cắn là được." Tôi vừa cười vừa nói.
Mà Khương phu nhân ở bên cạnh lập tức trừng mắt nhìn tôi: “Con nói ai là muỗi?"
Nhất thời tôi á khẩu không trả lời được, thầm nghĩ lấy ví dụ nhầm rồi, bèn vội vàng nói: “À là bị mèo vồ một cái..."
"Con..." Khương phu nhân trừng đôi mắt đẹp mê hồn, tức giận đến mức cơ thể nóng bỏng nẩy nẩy, càng tức giận càng quyến rũ đến chảy dãi, nếu không phải Khương Nguyệt Thiền nói dì ấy là mẹ của mình, tôi chỉ nghĩ Khương phu nhân là chị của Khương Nguyệt Thiền, một người phụ nữ có thể bảo dưỡng bản thân tốt như vậy, quả thực cũng là bản lĩnh lớn.
Khương Nguyệt Thiền lặng lẽ nói: “Anh chớ lên tiếng nữa, để mẹ em nguôi giận đã…”
Dư Vi thấy tôi thầm thì to nhỏ với Khương Nguyệt Thiền, sắc mặt đen lại, vội vàng chen đến giữa hai người chúng tôi rồi nói: “Vừa rồi hai người ở chỗ này đã làm những gì? Sao em lại cảm giác bầu không khí có gì đó mờ ám..."