• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Vi nắm đôi bàn tay trắng như phấn, đôi mắt to tròn gần như muốn phun ra lửa, cô nói: “Anh vào đây đi!"

Tôi sửng sốt, tim đập loạn xạ, sao lại thấy cảnh này quá quen thuộc, cô ấy bảo tôi vào là có ý gì, chẳng lẽ là...

Đầu óc tôi có chút khô nóng, cũng cảnh giác, trong khi tôi còn đang nghi hoặc thì Dư Vi lại kéo tôi vào trong, cô ấy vén váy lên, nói: “Anh xem..."

"Cặp giò ngon quá, muốn anh sờ sao?" Tôi trêu.

"Đồ dâm dê, anh nhìn đi..." Dư Vi khóc nức nở nói, mà tôi cũng nhìn thấy trên đùi của Dư Vi xuất hiện một vết ban màu đen, tôi vội vàng mở máy vi tính ra, tra baidu mới biết cmn đây là thi ban!

Tôi sốc đến mức há hốc mồm, Dư Vi đẫm lệ, phẫn hận trừng tôi.

Tôi nặng nề ngồi xuống giường, nói: “Điều này nói rõ một vấn đề... có thể thân thể của em... đang thối rữa, hơn nữa không phải em không có nhịp tim sao, hay có lẽ là cơ thể của em đã chết..."

"Thối rữa?" Dư Vi bịt cái miệng nhỏ nhắn, cơ thể thon thả bắt đầu run rẩy: “Tại sao lại như vậy! Tại sao..."

"Như vậy đi, tôi đi ra ngoài một chút, nếu như thứ này thật sự là thi ban, có thể em sẽ tăng tốc độ phân hủy nếu tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, tạm thời em cứ ở đây, chỉnh điều hòa thấp một chút." Tôi dặn dò.

Dư Vi cau mày: “Không phải anh nói không có tiền trả tiền điện sao?"

"Tiền có thể kiếm, hơn nữa em như thế này anh cũng có trách nhiệm, dù anh không phải là có đại gia tiền, nhưng anh là đàn ông, đàn ông phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã gây ra... Em chờ anh, anh sẽ nhanh chóng trở lại!" Tôi nghiêm túc nói.

Mà vẻ mặt của Dư Vi thay đổi rất nhiều, cô ấy nở nụ cười dịu dàng như thiên thần, nói: “Cám ơn anh."

Tôi cười gật đầu, lập tức đi ra ngoài đóng cửa, ở ngoài cửa rút một điếu thuốc, về tình về lý, tôi cũng không thể bỏ mặc Dư Vi chết ở chỗ của tôi. Dù sao cô ấy cũng không phải người xấu, không nên có kết cục thê thảm như vậy, nhưng chuyện quỷ dị liên tiếp đã xảy ra, sợ rằng tiếp theo sẽ còn xảy ra nhiều chuyện tồi tệ nữa.

Tôi nhớ sau khi tôi thuê ngôi nhà này, đã từng có một lão đạo đi ngang qua chỗ tôi, nói chỗ này không tốt, sẽ mang đến cho tôi vận rủi. Lúc lúc lão có lòng tốt nhắc nhở, nhưng tôi lại khinh thường, từ một loạt các sự kiện xảy ra gần đây, thì những gì mà lão đạo từng nói đều là sự thật.

Cho nên tôi lập tức đi về phía cầu Long Đầu, nơi này có rất nhiều thày bói, đương nhiên phần lớn đều là kẻ lừa đảo.

Cầu Long Đầu rất rộng, chân cầu rất rộng, ngoại trừ coi bói ra, còn có vài sạp bán hoa quả và đồ ăn vặt, bình thường tôi cũng hay mua thức ăn ở chỗ này, dù sao giá cả ở đây rẻ hơn ra chợ nhiều, lại gần nhà của tôi.

Tôi quan sát xung quanh, phát hiện phần lớn sạp coi bói đều là đám bán hàng rong, gặp bất cứ ai đi ngang qua, bọn họ đều sẽ nói những điều ma quái, cứ như phát băng ghi sẵn.

Ở dưới chân cầu có một cây liễu, có một người già đang nói chuyện với không khí, người qua đường đều khinh bỉ nhìn lão, nói lão là đồ điên. Trùng hợp lão già này chính là kẻ đi ngang qua nhà của tôi, sau đó nói những điều kỳ dị.

Tôi lại gần hỏi: “Tiên sinh?"

Lão tiếp tục nói chuyện với cây liễu, vừa nói vừa cười, tôi không hiểu lão nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ cứ như gặp phải cố nhân bao năm không gặp. Sau một lúc lâu lão mới chú ý đến tôi, lão cười nhìn tôi đầy thâm ý, rồi bỏ đi.

Tôi vội vàng đuổi theo, nói: “Tiên sinh, tiên sinh ông chờ tôi một chút! Tiên sinh!"

Nhưng lạ là dù lão già bước đi rất chậm, nhưng tốc độ lại như đang chạy, lập tức vượt khỏi tầm mắt của tôi, tôi đuổi không kịp, đành bất lực nhìn xung quanh.

Về lại cầu Long Đầu, một thầy bói mặt đen nói: “Chàng trai trẻ, bần đạo thấy ấn đường của cậu biến thành màu đen, gần đây nhất định gặp chuyện không may..."

Tôi không để ý đến gã, giọng điệu như vậy chắc chắn là lừa đảo, nhưng lúc tôi đi ngang qua cây liễu, lại phát hiện trên chạc cây liễu găm một tờ giấy. Tôi thấy xung quanh không có ai, bèn lấy tờ giấy lấy xuống, phát hiện trên đó những chữ khải như rồng bay phượng múa viết bằng bút lông: Nửa đêm, đưa cô gái kia số 166 phố Văn Xương tìm tôi.

Tôi rất vui, lập tức cất tờ giấy, lúc trở về nhìn thấy Dư Vi đang buồn bã ngồi trên ghế sa lon.

Cô nhìn thấy tôi trở về, mừng rỡ nói: “Có tin tức gì không?"

"Tối nay." Tôi nói: “Tối nay sẽ có tin tức..."

Tôi cảm thấy được lão già kia giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chắc chắn là người có bản lĩnh, nhưng lúc tôi đưa tờ giấy cho Dư Vi, Dư Vi bèn đề nghị chúng ta đi sớm một chút.

Cho nên mới 11 giờ chúng ta đã xuất phát, lúc này trời đã tối đen như mực, trong đêm tối trừ đèn đường ra, thì không có gì khác. Lúc đó tôi phát giác ở phố Văn Xương làm gì có số 166, sau 165 là số 167, hơn nữa đó còn là một ngã ba, ở giữa trừ một cây liễu ra, thì không có thứ gì khác.

Tôi tràn đầy tâm sự, lúc này Dư Vi kéo một tay áo của tôi nói: “Bỏ đi, chúng ta về thôi, thời đại này lừa đảo rất nhiều, khó mà đề phòng, chắc kẻ đó chỉ đang trêu chúng ta thôi..."

"Nhưng đây là cơ hội duy nhất." Tôi nhìn đồng hồ đeo tay nó: "Giờ mới 11 giờ rưỡi, chúng ta chờ thêm một chút, nếu không... mất cơ hội này, cơ thể của em sẽ thối rữa, vậy phải làm sao?"

"Chết thì chết ." Dư Vi cười khổ: "Dù sao em có chết, ba em cũng sẽ không đau lòng..."

"Ba em? Vậy mẹ em thì sao?" Tôi nhíu mày.

Dư Vi run rẩy, hình như nói trúng nỗi đau trong lòng của cô, cô nói: “Mẹ em bị bệnh chết lúc em học tiểu học."

Tôi thở dài, an ủi: “Chuyện qua rồi thì cứ cho qua, đừng đau lòng nữa, anh nghĩ cho dù mẹ em đã chết, chắc chắn cũng đang âm thầm bảo vệ em..."

"Bảo vệ em? Bảo vệ em thì sao mấy năm qua em lại sống cực khổ như vậy? Em chỉ là đồ thừa mà thôi... em chết, trên đời này cũng đâu có ai đau lòng?" Dư Vi che miệng, vô cùng đau lòng, lại khóc.

Tôi vội an ủi: “Vậy em sai rồi, anh đau lòng!"

Dư Vi sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía tôi, tôi ý thức được mình nói sai, lập tức sửa lời: “Không phải anh đã nói sao, em biến thành như vậy anh cũng có trách nhiệm, nếu em chết thật, chẳng phải tôi sẽ tự trách cả đời?"

"Thật là, đồ xấu xa nhà anh sao lại đáng ghét vậy chứ, lại hại người ta khóc." Dư Vi lau nước mắt, cuối cùng cũng mỉm cười.

Tôi lấy ra một chiếc khăn tay nhăn nheo lau nước mắt cho cô ấy, sau đó nhét vào trong tay của cô, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh là một người đàn ông, sao lại mang theo khăn tay?"

"Cái này là vì công việc, ngộ nhỡ lúc anh ra ngoài kéo khách trọ, muốn ị không có đồ lau, vậy thảm rồi." Tôi thổn thức, nghĩ tới lúc mới làm công việc này, bởi vì không có giấy lau, bị giam ở trong WC cả tối, chờ đến lúc anh quyết định dùng ngón tay để giải quyết, lại phát hiện cửa WC đã đóng, anh đành đau khổ chờ đến hôm sau cửa WC mở ra, đây là quá khứ đen tối của anh, đương nhiên không muốn để cho ai biết...

"Anh..." Dư Vi vội trả lại khăn tay, tức giận nhìn tôi.

Mà lúc này, một âm thanh khàn khàn từ sau lưng của tôi truyền tới: “Chàng trai trẻ, đã đến giờ rồi, sao cậu còn chưa tới tìm tôi?"

Tôi run rẩy toàn thân, chậm chạp xoay người lại, lại phát hiện có một lão già xanh xao đứng ngay phía sau, chính là cái lão mà tôi từng gặp. Còn Dư Vi thì lập tức trốn sau lưng của tôi, hai tay nắm chặt quần áo của tôi.

Tôi nhìn cô ấy, lại nhìn lão già sau lưng, không biết từ lúc nào bỗng nhiên mọc thêm một ngôi nhà, ngôi nhà mọc ngay vị trí cây liễu, biến hoá như thần khiến đầu óc của tôi trống rỗng, rốt cuộc lão già này có lai lịch gì, lão là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK