"Cô cố chịu đựng, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay!" Tôi vội nói, tôi cảm thấy Khương Nguyệt Thiền không phải một ác nhân, không đáng chết.
Khương Nguyệt Thiền lắc đầu nói: “Không cần đâu, không bệnh viện nào có thể trị được cổ độc, hơn nữa nếu anh dẫn tôi đến bệnh viện, không chừng chính anh cũng sẽ rước họa vào thân, cứ để tôi nằm lại ở chỗ này..."
"Chắc chắn còn hy vọng!" Tôi kiểm tra chung quanh, xem có giải dược cổ độc hay không.
Nhưng Khương Nguyệt Thiền hình như đã chấp nhận cái chết, nàng nói: “Thật thú vị, tôi vốn định mang anh về, không ngờ lại bỏ mạng của mình và anh họ lại chỗ này, thật mỉa mai... có lẽ đây chính là báo ứng, dù sao tôi làm nhiều chuyện độc ác như vậy."
Tôi nhìn lên cánh tay của mình, phát hiện vết thương bị ăn mòn trên cánh tay đã hoàn toàn biến mất, thể lực cũng nhanh chóng hồi phục trong thời gian rất ngắn, tôi vội hỏi: “Tôi hỏi cô một chuyện, tại sao người lại có nhiều muốn có Kim Thiền?"
"Tôi cũng không biết, thật ra tôi cũng chỉ vâng lệnh của những trưởng bối trong nhà nên mới ra ngoài tìm Kim Thiền. Rồi sau đó bất ngờ nhìn thấy Mã Trung đang dùng cổ thuật hại người, nên mới cùng anh họ truy đuổi đến đây, nhưng nào ngờ lại bị Mã Trung giết ngược." Khương Nguyệt Thiền mệt mỏi nói.
Tôi nghĩ nếu sau khi ăn Kim Thiền thì tố chất cơ thể lập tức tăng vọt, cũng không sợ cổ độc. Thì không chừng tôi có thể cứu sống Khương Nguyệt Thiền, nghĩ đến đây tôi bèn duỗi tay ra, dùng dao găm cắt một đường trên cánh tay, dòng máu đỏ sẫm lập tức chảy xuống.
Khương Nguyệt Thiền không hiểu cử chỉ này của tôi, nhưng lúc này nàng hình như đã kiệt sức, không nói nổi nữa. Nhưng khi thấy tôi đưa cánh tay về phía nàng, Khương Nguyệt Thiền yếu ớt đẩy cánh tay của tôi ra nói: “Anh muốn làm gì?"
"Cứu cô chứ gì: “ Tôi đáp: "uống đi!"
Khương Nguyệt Thiền hiển nhiên có chút do dự, nhưng rồi cũng nhanh chóng bắt đầu khẽ hé đôi môi đỏ mộng, hôn lên vết thương trên cánh tay tôi. Tôi gần như có thể cảm thụ được đầu lưỡi mềm mại liếm quanh vết thương của tôi, sau đó vết thương của tôi bèn tự lành lại, mà gương mặt của Khương Nguyệt Thiền bỗng ửng đỏ, cúi đầu không nói.
Tôi hỏi: “Giờ thế nào rồi?"
"Rất thần kỳ." Khương Nguyệt Thiền mím nói: "Đỡ hơn trước rất nhiều."
"Vậy là tốt rồi." Tôi đặt Khương Nguyệt Thiền trên một tảng đá, để cho nàng nghỉ ngơi, còn mình lập tức đi về phía Dư Vi, lúc này Dư Vi vẫn đang hôn mê, chưa tỉnh. Tôi vác Dư Vi lên trên lưng, nhưng Khương Nguyệt Thiền lại nói: “Bạn gái của anh sợ không trụ được lâu nữa, cơ thể của cô ấy đã chết, nếu không phải niềm tin chống đở cơ thể, thì e rằng cô ấy đã chết từ lâu."
"Ý của cô là..." Tôi kinh hãi, giờ Dư Vi không có hô hấp, tôi cũng không hiểu tình trạng hiện giờ của cô ấy.
"Mang đi, Âm Sơn Gia tôi có lịch sử lâu đời, các đời tiên tổ đều là bậc thầy về huyền học, có thể mấy vị kia trưởng bối trong nhà có cách giúp cô ấy." Khương Nguyệt Thiền nói: “Coi như tôi báo đáp ơn cứu mạng của anh."
"Cô nói dễ nghe thế, tôi biết mấy người đều đang tìm tôi, cô bảo tôi đưa cô ấy cùng về, chẳng phải là để tôi tự chui đầu vào lưới sao, đến lúc đó tôi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay rồi!"
"Tôi Khương Nguyệt Thiền tuy không phải là người tốt, nhưng luôn trọng chữ tín, ok anh không theo tôi trở về cũng được, nhưng 7 ngày sau cơ thể của cô ấy sẽ bắt đầu thối rữa, đến lúc đó cô ấy sẽ chỉ còn lại một bộ xương trắng. Hơn nữa nếu như anh muốn biết Kim Thiền mà anh đã ăn rốt cuộc là thứ gì, thì anh nhất định phải theo tôi trở về, tôi xin hứa, tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện về Kim Thiền." Khương Nguyệt Thiền nghiêm nghị nói, tuy khuôn mặt của nàng vẫn cao ngạo lạnh lùng, nhưng thần thái đã giống 'người' hơn.
Tôi nghĩ lần này gặp Mã Trung, mình nhặt được một cái mạng, nhưng sau này những kẻ như lão ta chắc chắn không ít, sớm muộn cũng sẽ tiêu tùng, không thể lần nào cũng may mắn giống như hôm nay.
Hơn nữa điều tôi quan tâm nhất là Dư Vi, nếu cơ thể của cô ấy thật sự thối rửa, vậy thì chỉ có con đường chết. Nếu thế tôi sẽ tự trách trọn đời, dù Dư Vi không phải là gì của tôi, chỉ có thể coi là một người bạn, nhưng chung quy cũng do tôi nổi máu dê, thèm muốn cơ thể của cô ấy, mới tạo thành hậu quả xấu như vậy, tôi cũng có trách nhiệm rất lớn.
Kim Thiền giúp tôi có năng lực khôi phục kinh người, nhưng cũng cho tôi câu đố mới: Kim Thiền rốt cuộc là thứ gì, nó sẽ cải tạo cơ thể của tôi thành dáng vẻ gì nữa, hay cuối cùng cơ thể của tôi sẽ vô tri vô giác biến thành một con ve sầu? Chuyện này giống như câu đố cứ lởn vởn trong đầu tôi, khiến tôi không rối như tơ vò.
Tôi nghĩ mình cũng có thể tạm coi là ân nhân cứu mạng của Khương Nguyệt Thiền, nếu thật sự đi đến nhà nàng, dù gặp phải chuyện gì cũng chưa chắc đã phải chịu thiệt, nghĩ đến đây, tôi nhìn về phía Khương Nguyệt Thiền, nói: “Được, tôi đi."
Khương Nguyệt Thiền nở một nụ cười hiếm thấy, nàng gật đầu với tôi, đi thẳng ra ngoài, tôi vác Dư Vi đi theo. Giờ mới phát giác thì ra nơi chúng tôi đang đứng lại ở trong một hòn giả sơn bí mật trong công viên!
Tôi kinh ngạc cười không ngậm được miệng, bèn nói: “Thật khó tin, Mã Trung ở chỗ này lâu như vậy, cũng không có ai phát hiện."
"Huyễn Cổ Trùng." Khương Nguyệt Thiền bóp chết một con trùng nói: “Quanh đây đều có Huyễn Cổ Trùng ẩn núp, chỉ cần có người qua đây, những con trùng này sẽ đốt người đó, đồng thời khiến họ trong vòng thời gian ngắn nhìn thấy những cảnh tượng không có thật, Mã Trung chắc chắc đã giở thủ đoạn gì đó với lũ trùng này."
"Thật không ngờ trên thế gian này vẫn còn những chuyện ly kỳ như vậy." Tôi lắc đầu nói.
Ngoài này gió mát trăng thanh, Dư Vi có vẻ cũng sắp tỉnh, tôi cũng không biết giờ là mấy giờ, Dư Vi thấy tôi đang vác nàng, bèn giãy dụa nói: “Thả em xuống cái coi!"
"Em tỉnh rồi sao?" Tôi vui vẻ hỏi.
Chuyện đầu tiên Dư Vi làm sau khi tụt xuống là chạy quanh tôi nhìn ngó tùm lum, cô ấy hỏi: “Anh không sao chứ?"
"Anh không sao, đã để em chịu khổ rồi." Tuy nói thế nhưng tôi lại thấy rất vui, lúc cô ấy vừa tỉnh lại không hề quan tâm bản thân, mà lại quan tâm tôi.
Dư Vi nhanh chóng nhìn tôi đang để trần, lại thấy Khương Nguyệt Thiền quần áo rách rưới, bèn bưng miệng hét toáng lên: “Tề Mộ Vân, cái đồ dâm dê có giáo dục bài bản nhà anh, anh dám..."
Nói xong, Dư Vi định đánh tôi, nhưng bị Khương Nguyệt Thiền giữ chặt tay, Khương Nguyệt Thiền nói: “Con gái con lứa gì man rợ vậy, sao cô lại đánh anh ta?"
"Yêu nữ, sao cô lại mặc đồ của anh ấy, cô mau nói, hai người đã làm ra chuyện gì?" Dư Vi tức giận run rẩy nói.
Khương Nguyệt Thiền lạnh lẽo nhìn Dư Vi, nàng nói: “Cô có quan hệ với Mộ Vân?"
"Không cần cô lo!" Dư Vi hung hăng nói, đôi mắt đẹp lại rưng rưng lệ.
Tôi vội vàng đi tới nói: “Thưa hại em, có thể về trước rồi nói sau hay không, giờ tui đói sắp chết rồi đây!"
"Câm miệng!" Hai nàng gần như đồng thanh quát vào mặt tôi, tôi ngây thơ vô số tội ngồi xổm dưới đất dưới vẽ vòng tròn, tôi uất ức vô cùng: tôi đâu có trêu ai ghẹo ai, tôi chỉ muốn ăn bữa cơm thôi mà, sao 2 Mẫu Dạ Xoa này lại không cho!
Khương Nguyệt Thiền vẫn tỉnh bơ, dù tươi cười nhưng vẫn lạnh như băng, nàng nói: “Cô đã không phải bạn gái của Tề Mộ Vân, vậy cô cần gì phải quản chuyện giữa tôi và anh ấy! Chẳng lẽ cô đối với anh ấy..."
"Đâu… đâu có!" Mặt của Dư Vi phồng tròn như quả táo, nộ khí xung thiên.
Khương Nguyệt Thiền còn nói: “Vậy cô không cần gì!"
"Tề Mộ Vân, anh nói đi! Hai người thật sự..." Dư Vi cắn môi, dáng vẻ nũng nịu õng ẹo, đáng thương biết bao.
Tôi vô tội nói: “Cái gì chứ, em nghĩ lung tung gì vậy, ban nãy áo quần của Khương Nguyệt Thiền bị rách, nên anh mới cởi áo đưa cho ấy mặc tạm, thường thôi thường thôi..."
"Vậy hai người..." Cặp vú bự của Dư Vi phập phồng, vô cùng nóng nảy hỏi tôi: "Hai người có làm chuyện đó hay không?"
"Làm gì?" Tôi ngẫm nghĩ: "Cũng không có gì, à phải rồi anh cho cô ấy uống thứ đó của mình, sau khi cô ấy uống thứ đó đã khoẻ lại, nếu không... e rằng Nguyệt Thiền khó mà sống nổi!"
"Cái gì? Cho cô ấy... uống?" Dư Vi cắn môi, siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nước mắt chảy dài từ gò má, cô ấy hằn học nhìn tôi, bỗng nhiên hét lớn: “Tề Mộ Vân, anh là thằng dâm dê!"
Nói xong, Dư Vi bèn chạy đi nhanh như một làn khói, tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn lại Khương Nguyệt Thiền, lại nhìn theo cái bóng của Dư Vi...