• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nghe thấy âm thanh gảy xương từ hai chiếc xương quai xanh, một chiếc móc sắt bị rút trực tiếp ra khỏi xương quai xanh; cái móc còn lại bởi vì đâm quá sâu, lúc nhổ ra đã làm gãy xương quai xanh, xương quai xanh vô cùng thảm, giống như là chiếc đũa gãy, lòi cả xương.

Cơn đau dữ dội khiến tôi hôn mê bất tỉnh, cũng đau mức đến tỉnh lại, tôi nôn oẹ cố đứng lên, nhưng chỉ có thể phun ra một ít nước đắng mà thôi. Tôi nằm trên mặt đất, sức mạnh gần như trong nháy mắt bị hút hết, tôi đè mạnh đầu khớp xương xuống, để nó trở lại vị trí cũ, chỉ hành động nhỏ này cũng khiến tôi cảm thấy kiêu ngạo.

Tôi thầm nghĩ năng lực hồi phục của mình rất khá, có thể nhanh chóng hồi phục khớp xương gãy. Nhưng sự thực lại nằm ngoài dự liệu của tôi, bởi vì da của tôi khép lại rất nhanh, nhưng xương quai xanh vẫn đau râm ran, có vẻ xương gãy lành lại lâu hơn, nhưng tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Tôi run rẩy đứng lên, nhìn thấy đống đồ lộn xộn ở đằng xa, trong đó có cả hành lý của chúng tôi. Xem ra lúc chúng tôi hôn mê, hành lý đã bị ném vào đây, tôi lập tức đi tới, trong hành lý của tôi có cả con dao găm kia, đồng thời tôi phát hiện ở trong hành lý của Khương Nguyệt Thiền có mấy lá bùa màu vàng.

Tôi từng nhìn thấy thủ đoạn của Khương Nguyệt Thiền, không biết nàng dùng pháp thuật gì, nhưng có thể khiến lá bùa biến hoá nổ tung, năng lực đó hết sức giỏi, cũng khiến tôi nghĩ ra một kế. Tôi lập tức nhét bùa vào trong quần áo, nhìn quanh bốn phía, phát hiện cửa sổ vẫn có thể mở.

Nhưng lúc từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi nhìn thấy một nhóm người đông đúc trên sân xi măng ngay lối vào nhà, lúc này xung quanh đống xác pháo tập trung rất nhiều người, từng khuôn mặt nhìn như chất phác lại khiến tôi vô cùng căm ghét.

Tôi dựa lưng vào tường thở dốc, nếu giờ bò ra ngoài e rằng sẽ bị bọn họ phát hiện. Nơi này toàn là những nông dân mạnh mẽ, còn tôi thì không biết võ vẽ gì cả, đi ra cũng chỉ có con đường chết, nếu tôi chết thì Dư Vi và Khương Nguyệt Thiền sẽ bị hiếp!

Nhưng giờ cũng hết cách, cửa chính bị khóa, cửa sổ bị chận, tôi chẳng khác gì con rùa đen bị nhốt ở trong hũ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành món ăn ngon trong miệng của người ta.

Đúng lúc này, tôi phát giác trên một đống bụi ở đằng xa đang run rẩy, hình như có thứ gì đó ở dưới sàn nhà. Tôi bèn đi tới, thận trọng kiểm tra, bất ngờ phát hiện đó là một tấm ván gỗ hình vuông rất lớn, vả lại phía dưới hình như đang giấu vật gì đó!

Dù sao thì tạm thời bà già một mắt sẽ không vào đây, không bằng tôi xuống dưới đó xem sao, hơn nữa phía dưới rốt cuộc giấu vật gì?

Tôi kéo tấm ván ra, nhưng bỗng một cánh tay trắng bệch chui ra từ bên trong, suýt chút nữa khiến tôi tè ra quần. Nhưng cùng lúc đó, tôi lại thấy phía dưới có rất nhiều phụ nữ đang khoả thân nhìn tôi.

Những phụ nữ này có cơ thể gầy tong, cứ như bộ xương khô, nhưng cô nào cũng đều đang mang bầu. Lúc bọn họ nhìn thấy tôi cứ như thấy được thức ăn, bèn vồ lấy tôi, nhưng những người này đều là người sống, tại sao lại biến thành bộ dáng thảm hại như vậy.

Đúng lúc này, hồ dán ở trong cái bát vỡ mà bà già để ở trước mặt của tôi chảy xuống dưới này, đều bị những phụ nữ này tranh đoạt, cứ như thứ ghê tởm này là món ngon trời ban đối với bọn họ.

Tôi hít sâu vài hơi, nhìn xuống lại phát hiện một cô gái gầy yếu đang co ro trong góc, chắc khoảng 18-19 tuổi, cô ấy vừa nhìn thấy tôi thì vô cùng sợ hãi, thấy thế tôi bèn nhỏ giọng hỏi: “Em có nghe hiểu lời của anh không?"

Cô gái kia run rẩy nhìn tôi: “Anh… anh cũng bị bọn họ bắt được?"

Tôi sửng sốt, không ngờ những cô em này đều là người sống, hơn nữa có người còn giữ được lý trí, tôi bèn nói: “Anh và hai người bạn lúc tối đến đây xin nước uống, kết quả... giờ hai cô bạn của anh đều ở bên ngoài, còn các em sao lại ở chỗ này..."

"Xe của anh chắc chắn cũng bị xịt lốp." Cô gái nhìn tôi, cô ấy rất gầy, gầy như một cây gậy trúc, nhưng cái bụng lại rất bự, trông như có thể sinh con bất cứ lúc nào.

Tôi gật đầu đáp: “Đúng, làm sao em biết?"

Tôi dò hỏi cặn kẽ mới biết thì ra phụ nữ ở nơi này đều bị kẻ xấu giam cầm, tổng cộng có 13 người, mà người nào cũng đều mang thai, có người thậm chí còn sắp sửa sinh con. Tôi không biết đây là chuyện quái quỷ gì, nhưng cũng bị tình huống trước mắt khiến cho không dám hít thở.

Tôi thận trọng bước xuống, những người phụ nữ ở xung quanh giống như là dã thú chen chúc bò về phía tôi, nhưng cô gái nói chuyện với tôi bèn che chắn cho tôi: “Anh chớ xuống dưới này, nơi này có những phụ nữ đã bị giam quá lâu, họ đều đã hóa điên, ở chỗ này chúng tôi ăn không đủ no mặc không đủ ấm, anh chỉ cần sơ ý sẽ trở thành bữa ăn tiếp theo của bọn họ!"

Nghe cô ấy nói như vậy, tôi lập tức cảm thấy rùng mình, thì ra những cô gái này đều là du khách vô tội đi ngang qua nơi này, có người chỉ đơn thuần về nông thôn du lịch, có kẻ vì trốn trạm thu phí trên đường cao tốc nên rẽ vào đường nhỏ, những người còn lại là bị lừa từ bên ngoài về đây...

Sự thật này khiến đầu óc của tôi trống rỗng, tôi vội hỏi: “Đây rốt cuộc là địa phương nào? Vì sao mọi người đều sẽ..."

"Đây là nhân gian luyện ngục, thôn dân ở nơi này đều là ác ma!" Cô gái run lẩy bẩy nói: "Bọn họ nhốt chúng em lại, sau đó cưỡng hiếp để chúng em mang thai, rồi sinh con cho bọn họ, sau đó bán những đứa bé..."

Tôi cảm thấy vô cùng choáng váng, bởi vì lượng tin tức trong câu nói ngắn ngủn này quá lớn!

Cô gái còn nói: “Em bị bắt từ năm 16 tuổi, giờ đã là lần thứ 2 mang thai, hai mẹ con nhà này chính là Tu La chuyển thế, dùng vẻ ngoài tàn tật của họ lừa gạt em và chị của em thương xót, sau đó bỏ thuốc mê..."

Nói xong, cô gái cắn răng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tôi nắm chặt bàn tay nói: “Thật cmn không phải là người!"

"Nơi này có những phụ nữ vừa sanh xong con thì bị băng huyết, có người thì mang thai tử thai, sau đó đã bị bọn họ xử lý... chị của em cũng vậy..." Cô gái gạt đi nước mắt nói: "Nước mắt của em đều đã cạn khô, gào hét đến khàn cả cổ, nhưng vẫn không ai tới cứu chúng em..."

"Xử lý?"

"Làm thành thịt khô." Cô ấy nghẹn ngào nói.

Tôi lập tức cảm thấy buồn nôn, lại nhịn không được bắt đầu nôn thốc nôn tháo, lúc này tôi muốn nôn hết toàn bộ thức ăn trong bữa tối ngày hôm qua, đều là chất dịch sềnh sệt hôi tanh. Nhưng những phụ nữ đã đánh mất lý trí này lại giành giật, đánh đập tàn nhẫn đầu bãi nôn của tôi!

Cmn những người còn là người sao, nơi này chính là địa ngục...

Tôi trầm mặc một lúc lâu, bèn nói: “Anh cứu các em ra ngoài!"

"Chỉ một mình anh thì cứu không nổi đâu, anh không biết thôn dân ở nơi này ai nấy đều rất vạm vỡ, lần trước có một cô gái nhân lúc đang bị hiếp chạy trốn, bị bọn họ bắt lại rồi đập thành thịt vụn, hôm sau trong thức ăn của bọn em lại… có… thêm một chén cháo thịt." Cô ấy cay đắng nhìn tôi, có vẻ như đã từ bỏ phản kháng.

Tôi suy tư nói: “Chắc chắn vẫn còn có cách."

"Em không biết có nên tin anh hay không." Cô gái bỗng nói.

Tôi cau mày hỏi: “Ý của em là?"

Cô gái dẫn tôi đi tới trong một góc tối, kéo một chiếc chiếu rách, bên trong lại là một cái hang! Tôi ngạc nhiên nói: “Đây là..."

"Em đào, nhưng dù em có bò ra ngoài cũng chạy không xa được, bởi vì xung quanh làng đều có trạm gác ngầm của bọn họ, một khi em bị bọn họ bắt lại, chỉ sợ em sẽ trở thành món thịt băm..." Cô gái lắc đầu nói.

"Cứ để anh thử một lần, dù là các em, anh hay 2 cô bạn của anh, anh đều phải cứu!" Tôi thầm hạ quyết tâm.

Cô ấy gật đầu nhìn tôi, đau khổ nói: “Em không dám mong anh có thể cứu hết tất cả chị em bọn em, e rằng sau này anh sẽ chạy trốn một mình. Nhưng em hy vọng anh có thể chạy ra ngoài báo cảnh sát, bọn họ dù sao đều là cơ thể máu thịt bình thường, không thể chống lại sức mạnh của súng đạn."

Nhìn khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng của cô gái này, tôi cũng cảm thấy đau thương từ tận sâu trong linh hồn, ai có thể khổ bằng các cô gái này, chút nỗi đau khổ da thịt của tôi thì có đáng là gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK