• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi thấy Khương Nguyệt Thiền thở khá nặng nhọc, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi, đó là mồ hôi lạnh, bởi ở trong núi nhiệt độ rất thấp, không thể chảy mồ hôi được.

Đối phương đi tới chào: “Đại tiểu thư, ngài đã trở về."

Khương Nguyệt Thiền siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, gật đầu ra hiệu tôi và Dư Vi đi theo nàng, lúc này một người đàn ông trung niên bỗng ngăn cản chúng tôi, y nói: “Đại tiểu thư, hai vị này là... không phải trại chủ có lệnh, không phải người trong tộc của ta thì cấm vào sao!"

"Bọn họ là bạn của tôi, cũng là nhân vật quan trọng trong lần hành động này, nếu không để cho bọn họ vào thì sau này bị trách phạt, anh đam đương nổi sao? Đến lúc đó mẹ tôi chất vấn, vậy cái nồi này đành để anh cõng rồi."

"Cái này..." Đối phương rất khó xử, nhưng đối mặt với sự kiên quyết của Khương Nguyệt Thiền, hắn vẫn đành nói: “... Vậy được rồi... đã đắc tội hai vị."

Tôi nhìn người đàn ông vạm vỡ với chiều cao ngang bằng tôi, mỗi người đều cao 1m8 mấy, hơn nữa gương mặt vô cùng anh tuấn. Dường như y rất sợ Khương Nguyệt Thiền, nhưng tôi không hỏi nguyên do trong đó, dù sao chuyến này là để nhờ người ta xem bệnh, không nên lắm mồm làm gì.

Khương Nguyệt Thiền mang theo chúng tôi dọc theo đường nhỏ đi về một đỉnh núi ở đằng xa, tôi nhìn thấy một toà kiến trúc nguy nga ở trên đỉnh núi đằng xa, Khương Nguyệt Thiền bỗng mở miệng nói: “Tề Mộ Vân, đợi lát nữa dù mẹ tôi có nói cái gì, nếu không có tôi cho phép, anh tuyệt đối không được tuỳ tiện mở miệng. Bà ấy rất khó tính, anh chọc giận bà ấy thì tương đương với chọc giận toàn bộ thôn trại."

Tôi cau mày, thầm nghĩ nơi đây lại còn có quy củ này, đương nhiên tôi cũng không định chọc giận mẹ nàng, nên bèn đồng ý. Dư Vi thì có vẻ vô cùng không cam lòng, cô ấy nói: “Vì sao không thể nói chuyện?"

"Bởi vì địa vị của mẹ tôi ở chỗ này tương đương với nữ hoàng." Khương Nguyệt Thiền quay đầu nhìn qua Dư Vi.

Dư Vi cắn môi, không nói gì nữa.

Có rất nhiều anh nông dân đi ngang qua, còn có vài thôn phụ mang nông cụ, con gái ở nơi này rất đẹp, đàn ông cũng vô cùng anh tuấn, tôi còn tưởng mình tiến vào một gánh hát, nhưng gương mặt chất phác của những người này khiến tôi tự cười vào ý nghĩ này của mình.

Khương Nguyệt Thiền nói ngôi nhà trên đỉnh núi là nhà của cô, nhìn từ xa trông rất nguy nga tráng lệ, tổng cộng có 3 tầng giống như một toà bảo tháp, trước cổng còn có mấy cô em vừa đẹp vóc dáng còn nóng bỏng đang quét dọn vệ sinh, các nàng vừa nhìn thấy Khương Nguyệt Thiền đều vô cùng tôn kính cúi đầu chào nàng: “Chào đại tiểu thư."

Khương Nguyệt Thiền chỉ gật đầu nhưng không hề đáp lại, lúc chúng tôi vào nhà lại thấy phong cách trang trí bên trong rất độc đáo, sàn nhà lát gỗ bóng bẩy, sáng loáng; còn trang trí trên tường, và trong góc phòng đều đầy quy cách, trông đầy không khí nghệ thuật.

Đặc biệt là trên bàn trà hoặc trong hộc tủ còn không ít chai lọ, những thứ này nhìn sơ qua cũng biết là đồ cổ, có giá trị không nhỏ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy toà nhà cổ nào như thế này, trang trí trong nhà càng vượt xa dự liệu của tôi.

Nhưng Khương Nguyệt Thiền đi ở phía trước lại có vẻ rất lo lắng, tôi vội vàng nói: “Cô đi chậm một chút."

Khương Nguyệt Thiền không nói chuyện chỉ cúi đầu suy tư, không bao lâu sau chúng tôi đã đi lên lầu hai. Thứ đầu tiên đập vào mũi chính là một mùi hương diệu kỳ, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì không biết từ lúc nào ở đầu hành lang, đã có một người trung niên mỹ phụ đang đứng.

Nói là mỹ phụ, thật ra gọi là thiếu phụ càng chính xác hơn.

Nàng khoảng ngoài 30, mái tóc óng mượt buông xoã, mày ngài nhàn nhạt trong mắt chứa xuân, da mịn nhẵn như ôn ngọc ánh sáng óng ánh mềm mại, đôi môi anh đào nhỏ nhắn không tô tự đỏ, kiều diễm ướt át, lọn tóc bên má theo gió phất phơ nhẹ nhàng càng tăng thêm vẻ sexy mê người.

Đôi mắt thông minh băng lãnh như sương chuyển động, đầm lục nhạt, eo cực thon, đẹp lộng lẫy không chút tỳ vết, đẹp đến mức không dính chút bụi trần chốn nhân gian.

Tôi thấy dáng dấp của mỹ phụ khá giống Khương Nguyệt Thiền, lúc này cũng tò mò rốt cuộc nàng là gì của Khương Nguyệt Thiền? Là chị? Hay dì nhỏ.

Nhưng khi Khương Nguyệt Thiền thấy được mỹ phụ, lập tức cúi đầu xuống nhỏ nhẹ kêu: “Con chào mẹ."

Giờ này khắc này, tôi cảm thấy trong lòng như có một cơn gió lạnh thổi qua khiến trái tim xao động, nếu như nói bà ấy là mẹ của Khương Nguyệt Thiền, thì bà ấy ít nhất cũng phải gần năm mươi, nhưng người phụ này lại như thiếu phụ vừa lấy chồng đẹp mê người.

Mỹ phụ rất băng lãnh, hèn gì… Khương Nguyệt Thiền cũng không phải cố ý làm ra vẻ lạnh lùng, băng giá, mà vì có người mẹ lạnh lùng nh thế, sao nàng lại có thể ấm áp cho được.

Mỹ phụ nhân môi hồng trắng, đôi mắt lạnh lẽo khiến tôi không dám nhìn thẳng, bà ta nhìn tôi nói: “Nguyệt Thiền, chàng trai tóc trắng này là ai? Sao mẹ chưa từng nhìn thay, mẹ nhớ đã nói với con không được tùy ý mang người lạ về nhà, lần này con lại còn dẫn theo đàn ông."

Hình như Khương Nguyệt Thiền rất sợ hãi mẹ của mình, bèn quỳ trên đất kể hết mọi chuyện: “Thưa mẹ, mọi chuyện đều là lỗi của con, anh họ cùng con xuống núi, nhưng lại trúng độc thủ của Mã Trung, cuối cùng con gái thiếu chút nữa cũng bị ác tặc làm nhục, là Tề Mộ Vân đã cứu con, còn chém chết Mã Trung nữa!"

Mỹ phụ hơi sửng sờ, lông mi cũng nhếch lên, tôi chỉ cảm thấy trước mắt sáng rực, suýt chút nữa hôn mê trước sắc đẹp của mỹ phụ, trong đầu chỉ có một ý tưởng: chết mất chết mất, tôi cứ nghĩ Khương Nguyệt Thiền đã xinh đẹp vô song, nhưng không ngờ mẹ của nàng lại như tiên tử giáng trần, thậm chí tôi cũng không dám thêm nữa, rất sợ nhìn lâu thì linh hồn nhỏ bé của mình đều sẽ bị câu đi, nhìn tiếp nữa chỉ sợ tôi lại phải chết...

Tôi vội cúi đầu, còn mỹ phụ kia nói: “Giết Mã Trung cũng là có công, nhưng đáng tiếc thằng bé Nguyệt Tuấn đã chết... thằng bé vốn là chồng tương lai của con, đáng tiếc... đáng tiếc..."

"Chồng?!" Tôi không ngừng suy ngẫm, trong lòng cũng không khỏi bắt đầu thấp thỏm, gã anh họ kia lại là chồng của Khương Nguyệt Thiền, như vậy nói cách khác hắn là vị hôn phu của nàng rồi. Tại sao Khương Nguyệt Thiền lại không nói với tôi chuyện quan trọng như vậy, chẳng lẽ nàng còn che giấu chuyện nào khác sao?

Chờ đã, nếu Khương Nguyệt Thiền luôn tìm kiếm tung tích của Kim Thiền, còn tôi lại ăn Kim Thiền. Tuy Khương Nguyệt Thiền luôn ở chung với tôi, nhưng cũng chưa từng nói lý do nàng muốn đạt được Kim Thiền, hoặc lý do mẹ của nàng lại muốn tìm kiếm tung tích của Kim Thiền?! Chẳng lẽ là tôi bị nàng đem bán, giờ còn đang giúp nàng đếm tiền?!

Trong lúc nhất thời đầu óc của tôi rối như tơ vò, còn Dư Vi thì hoảng sợ xích lại gần tôi, hình như cô ấy rất sợ mẹ của Khương Nguyệt Thiền.

Quả nhiên, mỹ phụ chậm rãi nói: “Đã như vậy thì Kim Thiền đâu?"

Vừa nghe câu này, trong nháy mắt mồ hôi thấm ướt phía sau lưng của tôi, trái tim cũng bắt đầu đập loạn. Tôi nhìn chằm chằm Khương Nguyệt Thiền, rất sợ Khương Nguyệt Thiền sẽ nói ra điều gì đó bất lợi cho tôi.

Nhưng đôi môi của Khương Nguyệt Thiền giật giật, nàng nhìn tôi rồi khó khăn lắm mới mở miệng nói: “Thưa mẹ, Kim Thiền trốn thoát, con không mang về được..."

"Con... con thật là! Rốt cuộc là nó trốn, hay là con thả nó đi?! Con cũng biết chỉ có Kim Thiền mới có thể cứu mạng của con!" Mẹ của Khương Nguyệt Thiền tức giận nói, gương mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, vô cùng tức giận, bà ta nhìn về phía chúng tôi nói: "Nếu đã vậy thì con mang cô bé này về để làm gì?"

"Cô ấy là bạn của con, cơ thể đã bị Kim Thiền ăn mòn, sắp chết rồi nên con đưa cô ấy về đây, chắc chắn mẹ có biện pháp chữa trị cho nàng, cho nên con..." Khương Nguyệt Thiền dè dặt nói.

Tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể của Dư Vi đang run lên, xem ra Dư Vi cũng xúc động trước lời nói của Khương Nguyệt Thiền.

Mẹ của Nguyệt Thiền hừ nói: “Chỗ của chúng ta cũng không phải viện mồ côi, chó mèo nào cũng mang về được thì chẳng phải là biến thành trạm thu nhận động vật hả?"

"Nhưng thưa mẹ, giờ cô ấy đã biến thành hoạt tử nhân, nếu như mẹ không cứu cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ..." Khương Nguyệt Thiền thành khẩn van xin mẹ mình.

Lúc này mỹ phụ lập tức đi tới, bắt được cổ tay của Dư Vi, nàng cười lạnh: “Hoàn toàn chính xác có dấu vết của Kim Thiền, hơn nữa còn mất trinh...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK