Nhìn thấy tôi bước ra, Dư Vi bèn chạy tới quan tâm hỏi: “Thế nào rồi, lão phu nhân không làm khó anh chứ."
"Lão phu nhân chỉ giảng giải đạo lý với anh thôi." Tôi vừa cười vừa nói, thấy sự quan tâm trong mắt của Dư Vi, còn có giọt lệ sầu lưu lại trên khóe mi, bèn dặn dò: "Mấy ngày tới, lão phu nhân nói sẽ giúp em trị liệu thân thể, em cứ sống tạm tại chỗ này, nếu muốn trở về, cứ nói với bọn họ, dù sao thân thể quan trọng nhất."
"Em biết ạ, từ sau khi uống thuốc do lão phu nhân đưa cho, thi ban trên người em cũng dần dần biến mất, tình huống bây giờ cũng đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng... em không thể cùng anh đi ra ngoài, em rất... không nỡ rời xa anh, nếu như anh ở bên ngoài gặp nguy hiểm gì, vậy làm sao bây giờ..." Dư Vi đặt tay lên ngực nói.
Tôi lắc đầu: “Yên tâm đi, anh không sao đâu, đợi khi anh trở về, sẽ cùng hai em đến công viên giải trí Thượng Hải vui chơi."
Dư Vi cười tươi như hoa, nói Dạ.
Mà Khương Nguyệt Thiền ở bên cạnh thì mím môi mịm lợi, nàng nói: “Trên đường... cẩn thận..."
Hình như nàng muốn nói những lời khác, nhưng vẫn kìm nén, không nói ra.
Khương Nguyệt Thiền lấy ra dao găm từ trong quần áo, nàng nói: “Anh để quên dao găm trong phòng, em mang đến cho anh, dao găm phải luôn mang theo bên người, có thể sử dụng để phòng thân."
Tôi nhận lấy dao găm, chợt thấy trên cán dao găm có khắc một đóa hoa, tôi vội nói: “Đây là dao găm của em, anh nhớ trên cán dao găm của mình có khắc một đám bèo xanh."
Khuôn mặt của Khương Nguyệt Thiền lập tức đỏ lên, vội vàng nói: “Em bảo anh cầm thì cầm đi, đừng hỏi nhiều như vậy!"
Tôi cười hì hì, thu dao găm lại, cùng lúc đó lão phu nhân bước ra từ trong nhà, bà nhìn chúng tôi, nói: “Chia tay thế đủ rồi, đi thôi đi thôi, đâu phải không trở về nữa, đừng bi thương như vậy, cũng không phải sinh ly tử biệt."
Khương Nguyệt Thiền bật cười, nàng vội tới đón: “Bà ngoại, mẹ con đâu?"
"Còn ở bên trong." Lão phu nhân cười khanh khách nói, nàng giao một tấm bản đồ cho tôi, nàng nói: "Nhân lúc mặt trời chưa ló dạng, con lên đường đi, trên đường cẩn thận, đây chính là bản đồ xuất sơn, là một con đường tắt."
Tôi cầm tấm bản đồ vẽ tay mà lòng nặng trĩu, vội nói tiếng cám ơn, mà lúc này lão phu nhân có vẻ đăm chiêu, mãi mới mở miệng: “Trên đường nếu gặp phải rắc rối gì, có thể tránh thoát thì tránh thoát, đừng tưởng con học được mấy chiêu công phu mèo quào thì vô địch thiên hạ, trên thế giới này còn rất nhiều cao thủ đều thâm tàng bất lộ, hơn nữa cũng không nên tùy tiện cho người khác nhìn thấy con dao găm này, nếu để người có tâm kế nhìn thấy, còn tưởng con mang hung khí giết người cướp bóc!"
Tôi lập tức cười xoà, vỗ bộ ngực bảo đảm: “Lão phu nhân ngài yên tâm, con trời sinh không phải là người sợ chuyện!"
Lão phu nhân cười cười, vỗ vỗ bả vai của tôi, lại phất phất về phía tôi, ý bảo tôi cứ vậy rời đi, nhưng lúc này Khương Nguyệt Thiền lại chạy tới, nhét chìa khoá vào trong tay của tôi, nàng nói: “Anh lái xe đi, bên trong xe còn chút lộ phí, anh cứ dùng tạm. Trong thôn trại không có vô tuyến điện nên chúng ta không thể nhận điện của anh ngay lập tức, tuy nhiên cứ một khoảng thời gian, em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Tôi gật đầu, cất chìa khóa vào túi, lúc này cảnh tượng chia ly có chút thổn thức, tôi nhìn qua tiểu trúc bên hồ, Khương Ngọc có vẻ đang bận. Nhưng cũng được, có hai tiểu mỹ nữ tiễn tôi, tôi đã cảm tạ trời đất rồi, dù sao trước đây tôi cũng không có diễm phúc như vậy.
Dư Vi khóc nức nở nói: “Anh phải về sớm, nhất định phải sớm trở về!"
Tôi không nói chuyện, mà vẫy tay tạm biệt mọi người, lập tức bỏ đi đầu không ngoảnh lại, cũng không phải là tôi tuyệt tình, mà sợ nhìn thấy sự đau lòng của hai nàng. Điều đó sẽ khiến tôi rất khó chịu, về phần tại sao khó chịu, tôi cũng không rõ, có lẽ đây chính là nhân chi thường tình, thân hữu tống biệt.
Đường ra khỏi núi dễ dàng hơn nhiều, nhưng tôi luôn cảm thấy có người theo dõi mình, khiến tôi khó chịu. Tôi nhiều lần quay đầu, lại không phát hiện được gì, chỉ là cảm giác thấp thỏm trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Cũng may khi quay lại thì không thấy ai, lúc này bèn lái xe rời đi, xe lái không nhanh không chậm. Lúc tới vui vẻ bên hai người đẹp, nhưng lúc rời đi chỉ còn một mình, cuộc hành trình cũng càng thêm cô tịch, điều này khiến tôi rất không thoải mái. Vì vậy tôi bật nhạc, một giai điệu êm dịu cùng tôi đi suốt một quãng đường đến phía nam.
Dựa theo căn dặn của Khương Nguyệt Thiền, tôi không đi cao tốc, chỉ đi con đường ban đầu, nhưng vò thế tôi phải đi xa hơn, chỉ có thể trở về Thái Thương dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ.
Nhưng không ngờ đến đêm, bỗng nhiên tôi phát hiện mình lại đi sai đường, hồ đồ lái đến một nghĩa địa, trong lòng thấp thỏm không yên, thầm nghĩ chuyện này cũng quá tà môn rồi. Nhưng dù tôi đi nhầm đường, cũng không thế tới nơi quỷ dị như vậy chứ!
Tôi cắn răng, lập tức muốn tăng tốc điều khiển xe rời khỏi nơi này, dù sao khắp nơi đều là mồ mả, trông vô cùng đáng sợ, lại còn là buổi tối, khiến cho bầu không khí kỳ lạ và khủng khiếp bao trùm xung quanh.
Tôi lái xe rất nhanh, dọc theo con đường đá gập ghềnh đi thẳng về hướng nam, lúc này tôi chợt thấy phía trước có thêm một người, tôi thầm nghĩ nghĩa địa này vô duyên vô cớ có thêm một người, vậy chắc chắn không bình thường, nên cũng không dám tới hỏi. Huống chi đó lại là một ả đàn bà ăn mặc rất hở hang, giữa nghĩa địa tự dưng xuất hiện ả đàn bà như vậy, kẻ ngu cũng biết trong đó chắc chắn có quỷ quái.
Xe lướt qua ả đàn bà, mới đầu tôi còn đắc ý, tôi nghĩ mình đã thoát khỏi tai họa, nhưng không ngờ ở không xa phía trước, lại xuất hiện một ả đàn bà khác giống ả trước như đúc, vẫn vẫy tay về phía tôi, như thể muốn quá giang xe.
Tôi vẫn không để ý, nhưng khi ả xuất hiện lần thứ ba, thì sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, từ khi vào nghĩa địa đã trôi qua nửa tiếng, nửa tiếng vẫn chưa lái khỏi nghĩa địa này, chuyện này cũng có chút không hay.
Tôi nhìn xe sắp hết xăng, đành cắn răng nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng ả đàn bà ban nãy còn đứng ở vỉa hè đã biến mất không thấy!
Tim tôi đập dữ dội, da gà nổi khắp người, giờ tôi mới hiểu, chỉ sợ tôi đã gặp quỷ!
Khương phu nhân từng nói, trên người tôi có Kim Thiền, chẳng khác gì món ăn vô cùng ngon cho lũ yêu quái, cho nên tỷ lệ tôi đụng phải chuyện ma quái nhiều hơn hẳn so với người bình thường, chẳng lẽ miệng quạ đen của Khương phu nhân linh nghiệm?
Tôi còn chưa trở lại Thái Thương, càng chưa bắt đầu thực hiện nhiệm vụ lần này, để tôi đụng phải tình huống kinh khủng như vậy, đây không phải là muốn tính mạng của tôi sao?
Tôi càng nghĩ càng lo lắng, bỗng thấy nhìn thấy một bóng người trong kính chiếu hậu, một ả đàn bà máu me đầy người, tóc tai bù xù, đang ngồi trên băng ghế sau của ô tô.
Tôi gấp đến mức sắp chửi thề rồi, nhưng chỉ đánh nghiên chặt răng, không để nỗi sợ bộc phát, giống như Khương phu nhân đã dạy tôi, gặp sự kiện linh dị, nếu như càng tỏ ra sợ hãi, thì mọi chuyện sẽ càng tệ hại hơn thôi. Cho nên tôi vẫn nghiêm mặt tục lái xe, nhưng bỗng dưng nữ quỷ áo trắng duỗi đầu tới dọa tôi sợ hết hồn, bởi cổ của ả lại vươn dài giống như bạch xà vậy, trườn tới bên sườn nhìn tôi. Mồ hôi trên trán chảy như thác, nhưng tôi chỉ có thể liếc mắt nhìn ả.
Tôi không nhìn rõ hình dáng của ả, chỉ có thể mơ hồ cảm giác ngũ quan của ả vô cùng méo mó, đành hít sâu một hơi, lập tức phanh xe lại.
Dù Khương phu nhân chưa dạy tôi pháp thuật, nhưng đã kể tôi nghe rất nhiều về quỷ quái cấm kỵ, trong đó có chuyện về quỷ chặn đường. Tôi tin tưởng trước mắt chính là quỷ chặn đường, nó tạo ra quỷ đánh tường để ngăn tôi không thể thoát ra ngoài. Giờ trong rương hành lý của tôi mang theo rất nhiều thứ, ví dụ như tiền giấy, hương, v.v...
Đây đều là đồ mà Khương phu nhân yêu cầu tôi mang theo, nói chúng có thể giúp tôi tránh khỏi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, nhưng lúc tôi xuống xe thì cơn gió lạnh buốt lại thổi thẳng vào mặt, khiến tôi giật nảy mình, đầu óc cũng tỉnh táo hẳn. Tôi phát hiện ngay trước bánh xe trước có một nấm mồ, không có mộ bia, lúc này đã ngộ ra một điều. Nhưng lúc này, nữ quỷ mặc bộ đồ trắng lại đang ở ngay trên nấm mồ, lơ lửng...