Tôi lập tức hỏi: “Là loại chuyện gì?"
Vừa nói ra tôi lập tức hối hận, tôi kích động quá, nói thế khác gì bảo với Khương Nguyệt Thiền là tôi đang gạt nàng!
Khương Nguyệt Thiền lập tức đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Anh giỏi lắm! Không ngờ anh dám gạt tôi."
Tôi cũng không để mình bị lấn lướt, bèn nói: “Do cô gạt tôi trước, giờ tôi gạt cô coi như ta hoà nhau, không đúng sao?"
"Anh cái gì cũng không biết... sau này chắc chắn anh sẽ gặp nguy hiểm, một khi kế hoạch của mẹ thành công, anh sẽ..." Nói được nửa chừng, Khương Nguyệt Thiền bỗng nhíu mày.
Tôi hỏi vội: “Tôi sẽ thế nào? Cô nói tiếp đi..."
"Anh sẽ chết! Bởi vì Khương gia chúng tôi đều là Âm Nữ, hơn nữa để tiếp nối thế hệ cần phải có 1 con Kim Thiền. Lúc đầu anh họ tôi bị chọn trở thành chủ nhân của Kim Thiền, nhưng trời đất xui khiến anh lại ăn Kim Thiền, bởi vậy anh sẽ trở thành vật thay thế!" Khương Nguyệt Thiền lo lắng nói.
"Âm Nữ? Đây rốt cuộc là cái gì?" Tôi cảm giác suy nghĩ của mình rất loạn, trong lúc nhất thời cứ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Khương Nguyệt Thiền càng nói càng nhanh, còn giẫm chân hai lần, nàng nhìn tôi nói: “Nói thế nào đây nhỉ... anh biết bọ ngựa không?"
"Biết chứ, đòn đánh này rất lợi hại, không phải còn có người sáng tạo ra Đường Lang Quyền sao?" Tôi cười lém lỉnh.
Khương Nguyệt Thiền giận dữ nhìn tôi, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ: “Đã đến nước này anh còn nói giỡn được! Tôi cho anh biết vậy, Khương gia chúng tôi trúng một nguyền rủa, mẹ tôi là Khương Ngọc, còn ba tôi lúc 25 tuổi đã chết ngay trong đêm tân hôn, tôi chưa từng thấy mặt ba..."
"Không phải em nói em có ba sao?" Tôi hỏi.
"Lúc đó tôi đâu ngờ đến những việc này, đây đều là chuyện mẹ vừa nói với tôi. Mẹ nói nếu trong cơ thể của anh có Kim Thiền, vậy thì anh chính là người chồng trời ban cho tôi, chờ đến đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sẽ chính là ngày chết của anh..." Khương Nguyệt Thiền túm lấy áo của tôi nói.
Tôi lắc đầu: “Không thể nào... ngày chết của tôi? Ban đầu tôi bị cỗ khói đen từ Kim Thiền hại thành bạch phát ma nam, nhưng tôi cũng đâu có chết, sao giờ tôi lại chết?"
Mặt của Khương Nguyệt Thiền đỏ bừng, nàng nói: “Đúng, nguyền rủa này lấy mốc 25 tuổi làm giới hạn, chỉ khi phụ nữ Khương gia giao hợp với đàn ông đã ăn Kim Thiền, đồng thời sau đó mang thai thì tôi mới không chết, nhưng vì vậy người đàn ông đó sẽ chết! Còn nguyền rủa vẫn sẽ truyền đời đời kiếp kiếp!"
"Truyền đời đời kiếp kiếp, nói cách khác vận mệnh đã định phụ nữ Khương gia các cô sẽ luôn là quả phụ?" Tôi thấp thỏm không yên, nhưng vẫn tò mò hỏi.
Khương Nguyệt Thiền cười thê lương, nàng nói: “Người sống trên đời đôi khi không thể quyết định cách mình sinh ra... chính là đạo lý này, mà vận mệnh của tôi cũng đã được định sẵn, nhưng tôi cảm thấy không ai nên trở thành vật hy sinh cho tôi..."
"Vậy cô nghĩ..." Tôi nhìn về phía Khương Nguyệt Thiền.
Khương Nguyệt Thiền hít sâu một hơi, vẻ mặt bi thương, tôi chừng từng nhìn thấy nàng buồn bã như lúc này, nàng nói: “Giờ Kim Thiền trên thế giới này càng ngày càng ít, một khi Kim hoàn toàn tuyệt diệt thì dòng dõi chúng tôi cũng sẽ tuyệt hậu. Tôi nghĩ... nếu vận mệnh an bài Khương gia chúng tôi tuyệt hậu, thì cần gì vì sống sót, phải hi sinh tính mạng của những người đàn ông vô tội..."
Khương Nguyệt Thiền ôm ngực mình, nàng nói: “Ba mẹ tôi yêu nhau lắm, họ quen nhau từ năm 23 tuổi. Hồi nhỏ, tôi thấy thỉnh thoảng mẹ sẽ len lén trốn ở trong phòng, một mình ôm ảnh khóc, tôi biết mẹ rất nhớ ba. Tôi nghe kể là ba tự nguyện ăn Kim Thiền, sau đó dâng hiến bản thân cho mẹ..."
"Ba tôi chết là hết, nhưng mẹ lại đau khổ trọn đời, tự trách trọn đời, từ nhỏ tôi đã rất ghét mẹ, bởi vì mẹ dạy dỗ tôi vô cùng nghiêm khắc, động một chút là đánh đập mắng mỏ. Nhưng sau này tôi mới hiểu, sự tồn tại của tôi đã đánh đổi dùng tính mạng của ba mình, tôi nhiều lần nghĩ thà mình chết để cho ba mẹ được ở bên nhau, như vậy thì... ít nhất... họ sẽ được hạnh phúc, còn tôi sinh ra cũng chỉ là tiếp nối đường đời đau khổ của mẹ mà thôi..."
Khương Nguyệt Thiền rơi lệ, khóc rất đau lòng, đây là lần đầu tôi thấy nàng khóc thương tâm như vậy. Tôi thấy xao động, bèn đưa ra hai tay muốn an ủi Khương Nguyệt Thiền, nhưng không ngờ Khương Nguyệt Thiền lại gục đầu vào trong lòng của tôi khóc oà lên, khóc rất thê thảm, nước mắt thấm ướt vạt áo của tôi.
Khương Nguyệt Thiền khóc ròng nói: “Tôi biết mình rất đáng khinh, nếu để tôi đeo phần bi thương này sống tiếp, tôi thà... tôi thà là..."
"25 tuổi... giờ cô bao nhiêu tuổi?" Tôi hỏi.
Khương Nguyệt Thiền gạt đi nước mắt, nàng đáp: “23."
Tôi nở nụ cười: “Thế thì em còn nhỏ hơn anh 2 tuổi, anh 25 tuổi, vừa qua sinh nhật 25 tuổi, nè sau này em phải xưng em đó..."
"Giờ là tình huống gì rồi mà anh còn giỡn được, anh đúng là hết thuốc chữa, đúng như Dư Vi nói: anh không biết chữ chết viết như thế nào!" Khương Nguyệt Thiền trừng tôi, ngay lập tức buông lỏng tôi.
Cũng có lẽ là vì vừa mới tiếp xúc thân mật với tôi nên mặt của nàng đã ửng hồng, kiều diễm ướt át, nhìn thôi là muốn vào tù.
Tôi cười he he he, nói: “Đó chỉ là cách nhìn phiến diện, anh đương nhiên sợ chết, hơn nữa còn sợ chết hơn cả em, chẳng qua là tôi càng sợ chết không có ý nghĩa. Nếu như cái chết của anh có thể gọi được tiếng lòng của em, thì anh sẵn sàng chết, dù sao em có con của anh, đứa bé tương đương với sinh mạng của anh kéo dài, hơn nữa anh có thể thịt được người đẹp như em, cớ sao lại không làm chứ?"
Khương Nguyệt Thiền nhíu hàng mi cong, hồi phục dáng vẻ băng lãnh bình thường nói: “Anh dẻo miệng vừa thôi, em không phải Dư Vi mặc anh đùa bỡn không phản kháng đâu nha!"
Tôi cười nói: “Đương nhiên là đùa giỡn, có cách nào khác để tránh thảm kịch này không?"
"Không có!" Khương Nguyệt Thiền nói rất dứt khoát, ngay lập tức phản bác lời của tôi, nàng nói: “Nếu có, Âm Sơn trại chúng em cũng sẽ không giậm chân ở mãi cái nơi khỉ ho cò gáy này."
"Nếu là nguyền rủa thì chắc chắn có nguồn gốc, đúng không?" Tôi hỏi Khương Nguyệt Thiền.
Khương Nguyệt Thiền sửng sốt, nàng đáp: “Có thì có, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, đã từng có người đi tìm đáp án, nhưng chưa từng trở lại."
Tôi yên lặng, cân nhắc kỹ lưỡng trong đầu, cũng phải thôi, nếu dễ dàng giải quyết như vậy thì đã làm từ lâu, đâu cần khiến người trong cả sơn trại căng thẳng đến vậy.
Lúc này Khương Nguyệt Thiền bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nàng nói: “Anh ở lại đây thì chỉ có một con đường chết, mẹ em nhất định sẽ bắt anh lấy em trong vòng vài ngày nữa! Còn anh sẽ lập tức mất mạng... cho nên anh mau trốn đi, em biết con đường rời khỏi nơi này!"
Tôi hơi sửng sốt nhưng sau đó vội nói: “Nếu anh đi thì Dư Vi phải làm sao? Còn em không phải..."
"Chuyện của Dư Vi thì anh cứ yên tâm, tuy cô ấy có chút ngang ngược không biết lý lẽ nhưng em đã coi cô ấy là chị em, em còn thời hạn 2 năm, rất có thể trong vòng 2 năm này, anh sẽ tìm ra đáp án để phá giải nguyền rủa, rồi trở về cứu mạng em không chừng!" Khương Nguyệt Thiền buồn bã nói.
Tôi biết nàng không có bất kỳ hy vọng nào với những lời bản thân vừa nói, nhưng tôi lại rất nghiêm túc, nếu Khương Nguyệt Thiền đã tin tưởng tôi như vậy, thì tôi cũng không thể bỏ đó không lo. Trong thời gian 2 năm, cũng đủ để tôi hoàn thành rất nhiều chuyện, nếu đến ngày đó tôi còn không làm được thì tôi sẽ đền mạng cho Khương Nguyệt Thiền, nếu nàng đã tin tưởng tôi, tôi cũng không thể phụ lòng nàng.
Lúc này Khương Nguyệt Thiền bèn mở cửa, nàng nói với tôi: “Mau chạy nhanh, giờ không có người!"
Tôi không chút do dự đi theo phía sau Khương Nguyệt Thiền, không nhìn không biết, vừa nhìn lập tức bị dọa cho giật mình. Trong biệt thự này cứ như mê cung vậy, có vô số ngả rẽ quanh co phức tạp khiến tôi choáng váng, phải đi theo nàng mới tới được đường ra, phát hiện lối thoát lại chính là này dĩ nhiên phía trên bếp lò trong phòng bếp.
Tôi nhìn cái bếp trải đầy tro than, giật mình hỏi: “Đây là lối thoát?"
"Đừng lo, anh sợ em nướng anh hay sao?" Khương Nguyệt Thiền đẩy tôi vào trong bếp, lúc này tôi mới phát hiện trong này hóa ra là một hang động bị lưới sắt chặn lại, phía dưới là cửa hang khô ráo, chỉ cần khai mở lớp lưới sắt này thì sẽ đi đến hành lang nhỏ...