• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Vi cũng khó tin nhìn tất cả mọi chuyện, mà lão già này dưới ánh mắt của chúng ta, chậm rãi đi tới một căn nhà vô cùng cổ xưa, lão thấy chúng tôi cứ chần chờ không chịu tiến lên, bèn đưa tay ngoắt, ra hiệu chúng tôi đi theo.

Nhưng Dư Vi có lẽ vì sợ hãi, cứ nhìn tôi lắc đầu, nhưng tôi lôi cô ấy theo, không cho cô cơ hội phản kháng bước vào ngôi nhà này.

Tôi bước vào, ngửi thấy mùi hương khói, cái mùi này rất quen thuộc, giống như hương trầm được đốt trong miếu của quê hương, vừa xa xăm lại trầm mặc, toả ra mùi hương quyến rũ mê người.

Tôi phát hiện ngôi nhà không hề có vách ngăn, chỉ có một phòng, hơi giống điện thờ, trên vách tường đều là bích hoạ, nổi bật nhất là bích hoạ trước mặt tôi, là một người đàn ông khoẻ mạnh bốn tay, trong tay cầm song đao song kiếm, hung thần ác sát nhìn chúng tôi.

Bởi vì trong này không lắp bóng đèn, chỉ dùng ánh nến để chiếu sáng, cho nên mọi thứ đều bị ánh sáng mờ ảo màu đỏ bao phủ.

Dư Vi không dám rời tôi nửa bước, giống như cái đuôi của tôi, vẫn đi theo sau tôi, tôi bước tới một bước, cô ấy cũng bước theo tôi một bước, trông vô cùng thú vị.

Mà lúc này lão già đã ngồi xuống một chiếc bồ đoàn, bên cạnh là một pho tượng rất lớn. Do bức tượng quá lớn, cho nên ánh nến chỉ chiếu sáng nửa thân dưới của nó, còn nửa thân trên cứ như lẩn trốn trong bóng đêm, tôi thử nhìn nhưng không nhìn thấy gì cả.

"Tôi biết cô cậu sẽ tới tìm tôi." Lão già nói, giọng của lão vẫn khàn đục, âm u, tràn đầy cảm giác tang thương, hơn nữa cũng rất bình thản, ung dung.

Tôi nói: “Tiên sinh, xin lỗi chuyện lần trước, tôi không nghe lời ông vẫn cứ chọn cái chỗ đó."

Lão già ra hiệu tôi ngồi trên bồ đoàn đối diện lão, nói: “Tôi biết, lúc đó coi dù tôi nói, chỉ sợ cũng không thay đổi được quyết định của cậu, số mạng của mỗi người mỗi khác, không chừng trong số mạng của cậu sẽ gặp cô gái này, phải gặp nhiều chuyện éo le như vậy."

Tôi không muốn nghe lão già nói nhảm nữa, nói: “Nhưng giờ tôi đến đây không phải vì chuyện của tôi, mà đến... đến vì Dư Vi, cô..."

Tôi nhìn Dư Vi, lão già đưa tay ra, Dư Vi có vẻ rất sợ, nhưng vẫn đưa tay của mình tới, lão già nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay của Dư Vi.

Sắc mặt của lão cũng thay đổi, mới đầu là bình tĩnh, sau đó cau mày, kế đó là căng thẳng, cuối cùng mở bừng mắt. Lão bỏ tay Dư Vi ra, im lặng một lúc mới nói: “Cô gái này đã chết, nếu đã chết, sao vẫn còn chấp niệm với cuộc sống như vậy?"

"Cháu... cháu chết rồi?" Dư Vi bưng miệng, không thể tin nổi nhìn lão già.

Lão đạo sĩ thở dài một hơi, đứng lên vỗ vỗ đạo bào của mình: “Cô đã chết, giờ cơ thể của cô tương đương với cái xác không hồn, đang chầm chậm tiêu tan... tôi nghĩ cô cũng cảm nhận được sự thay đổi đó."

Dư Vi che lấy thi ban trên đùi mình không nói lời nào.

Tôi nóng ruột nói: “Tiên sinh, ông mau cứu cô ấy đi, cô ấy là một cô gái vô tội, không nên chết đột ngột như vậy..."

"Vận mệnh đã an bài, cho dù cô ấy không qua đời vì chuyện này, cô ấy cũng sẽ qua đời vì nguyên nhân khác, ví dụ như bệnh tật, tai hoạ, mà nó vì nhận ra điểm này, nên mới nhập vào cơ thể của cô ấy."

"Nó?"

"Chính là thứ mà cậu đã ăn." Lão đạo nói.

Tôi trợn to mắt, nói: “Ngay cả chuyện này ông cũng biết?"

"Chàng trai rất có phúc, nó là kim thiền tu luyện ngàn năm, chưa hưởng được thành quả ngàn năm tu luyện, cuối cùng lại làm lợi cho cậu, còn cậu cũng nhân họa đắc phúc, giữ được mạng mình!" Lão đạo sĩ cười bí hiểm.

Tôi đổi giọng, nói bằng giọng nịnh nọt: “Mắt của đạo trưởng sáng như đuốc, khiến cháu vô cùng bội phục, xin được hỏi đại danh của đạo trưởng."

"Tôi không tên không họ, cậu cũng không cần biết pháp danh hiệu của, bần đạo cũng chỉ trùng hợp lịch luyện qua nơi này, nhìn thấy phía trên toà nhà của cậu khí xung thiên, mới lắm mồm nói một câu mà thôi."

Tôi lắc đầu, hết nói nổi người đạo trưởng này, vội van nài: “Nhưng... nhưng Dư Vi không đáng chết... đây cũng là bởi vì cháu... ham muốn nhất thời."

"Cho dù lúc đó cậu kìm được, vậy những người khác thì sao?" Đạo trưởng cười nói: "Mệnh tướng của Dư Vi vốn là như vậy, cho dù là thiên thần hạ phàm cũng không cứu được, không ai có thể hồi sinh một cái xác không hồn, nếu thật sự có thuật pháp như vậy, chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn? Người đáng chết không chết, không đáng chết lại chết sạch!"

Lời này của đạo trưởng khiến tôi cảm thấy bất lực, còn gương mặt của Dư Vi vô cùng u ám, tôi biết cô ấy vô cùng tuyệt vọng, tôi nhìn Dư Vi, nói: “Đi thôi, nếu nơi đây không có câu trả lời mà ta cần, ở lại cũng vô nghĩa, cám ơn đạo trưởng."

Dư Vi đứng lên, mà lúc này đạo trưởng lại nói: “Tôi chỉ nói thiên thần hạ phàm cũng cứu không được, nhưng tôi không phải thiên thần, có thể cứu. Đám thanh niên các người thật là, sao lại nóng vội vậy chứ, nóng vội sao làm được chuyện lớn?"

"Thật sự có cách?" Tôi mừng rỡ nói.

Đạo trưởng cười cười, lão nói: "Đương nhiên là có cách, sư thừa của lão đạo là Mao Sơn chính tông, truyền nhân đời thứ 128 của Địa Chi nhất mạch, chỉ cần cô gái này dùng thân phận người chết, Minh hôn cùng bần đạo, bần đạo dùng vô thượng đạo pháp, là có thể giúp cô gái này hoàn hồn!"

"Minh hôn? Cùng tiên sinh?" Tôi trợn tròn mắt khó tin nhìn ông, đạo trưởng ít ra cũng phải bảy mấy rồi, gương mặt đầy nếp nhăn, tôi khá sốc, không ngờ lão già này lại mang tâm địa xấu xa như vậy, bèn nói: “Tiên sinh, ông hơi quá rồi đó, Dư Vi mới chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, ông thì già khú đế, sao lại có suy nghĩ này!"

Nói xong, tôi kéo Dư Vi tay ra bên ngoài.

Dư Vi cũng có vẻ rất sợ, sau khi cô ấy lo lắng nhìn đạo trưởng, bèn theo tôi đi ra bên ngoài, nhưng tôi mới đi hai bước, lại phát hiện một tình huống vô cùng kinh khủng, cánh cửa mà chúng tôi dùng để đi vào đã biến mất. Xung quanh hoá ra là một điện thờ trông giống miệng giếng, bốn phía đều là phù điêu và hội họa, thậm chí tôi còn không biết lối ra ở chỗ nào.

Mà lúc này, đạo trưởng cũng đứng lên, thanh quang trên mặt càng rõ, lão nói: “Hai đứa mày không đi được, chúng mày một đứa ăn kim thiền nghìn năm, một đứa là cái xác không hồn, lão phu tuyệt đối sẽ không để chúng mày dễ dàng rời đi!"

"Thì ra là thế, tất cả đều là mưu đồ của mày, mày cố ý dụ tao tới nơi này, rốt cuộc mày có ý gì!" Tôi hét lớn, Dư Vi thì núp ở sau lưng của tôi.

Đạo trưởng đi về phía tôi, sắc mặt ngả ngớn, hai tay chắp ở sau lưng, hai tròng mắt chuyển thành xanh lục. Cùng lúc đó, Dư Vi lùi ra sau một bước, nhưng không cẩn thận đụng trúng một lư hương cách cô vô cùng gần, lư hương rơi xuống đất nát bấy, nhưng lúc này tôi bỗng run rẩy không ngừng.

Trong lư hương có vô số con rết đang ngọ nguậy, đám rết quấn thành hình cầu trông vô cùng gớm ghiếc, một lát sau đám rết này bò ra khắp nơi, lão đạo trưởng giận dữ quát: “Dám phá Cổ của tao!"

"Cổ?" Tôi cảm thấy quen thuộc, Dư Vi thì run cầm cập rúc vào trong ngực của tôi, cô run lẩy bẩy đứng lên.

Đạo trưởng ngồi xuống, những con rết kia lại bò về phía tay của lão, sau đó từng cái rết đua nhau chui vào trong tay áo của lão, sau đó toàn bộ biến mất. Cảnh tượng này khiến tôi vô cùng khiếp sợ, cùng lúc đó, cảnh tượng chung quanh cũng đột nhiên biến đổi hình dạng, trở thành tầng tầng lớp lớp con chuột, vây lấy chúng tôi!

Tôi nhìn những con chuột kia, cảm thấy rất quen thuộc, lúc này mới sực nhớ ra, đây chính là lũ chuột đen thui to bằng bắp chân người ở dưới lòng đất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK