Khi lão già đến gần, tôi rất bi ai, lẽ nào đây chính là "Chưa trải phong trần thân chết trước, hóa thành đồ cứt đái chiếu Cao Lãnh*" trong truyền thuyết sao?
Quần áo của tôi đã bị mồ hôi thấm ướt, chỉ cần tôi bị lão đầu tử này mang về, sợ thật đúng là dữ nhiều lành ít. Tôi nghĩ nếu chỉ còn một con đường chết, không bằng đánh cuộc một lần, tuy tôi không phải dân cờ bạc, nhưng dưới tình huống như vậy, chỉ có đánh bạc mới có thể cứu tính mạng của mình.
Nghĩ tới đây, bàn tay nắm chủy thủ lại siết chặt thêm thêm vài phần, lão đầu tử kia thấy rõ động tác của tôi, lão dùng giọng điệu khàn khàn, lạnh lẽo, nói: “Tiểu tử chắc chắn không cam lòng, ha ha! Có phải cảm giác rất bất lực hay không? Nhưng lão phu nói cho cậu biết, thế giới này chính là như vậy, rất nhiều người vừa sinh ra đã trở thành con mồi của kẻ khác, thế giới này chỉ cần có sói, dê, cừu cũng chỉ có thể coi là khẩu phần!"
"Đừng ép tôi, ông đây mà nổi giận lên, thì cả ông đây cũng sợ!" Tôi nói, nhưng tôi biết câu này chỉ là tự an ủi mình.
Lão già càng ngày càng lại gần, tôi hạ quyết tâm, cầm dao găm đâm mạnh về phía lão, tuy lão già nua nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, chĩa gậy vào ngực, tung một chưởng vào bụng của tôi mặt, tốc độ vô cùng kinh người.
Tôi cũng cảm thấy bụng nóng ran, chợt lớp vải áo ở bụng nổ tung, tôi thấy bàn tay khô quắt như cành cây của lão bốc đầy khói trắng, lão thổi một hơi nói: “Ta chỉ cần dùng thêm chút lực, bụng của cậu sẽ nổ tung, đến lúc đó ruột và nội tạng bên trong sẽ nổ tung giống như pháo hoa!"
"Ông đây sẽ không để cho lão mang đi! Mẹ kiếp, cho dù đồng quy vu tận, ông đây cũng tuyệt đối sẽ không khuất phục!" Tôi không nói hai lời, lại chạy tới, đồng thời còn thấy lão già kia lại vẫn dùng bàn tay tới đánh tôi, tôi chịu thiệt lần đầu sao còn có thể chịu lần thứ hai, lúc này né tránh bàn tay của lão, sau đó đấm vào mặt của lão.
Tôi có thể cảm thấy nắm đấm của mình chạm vào mặt của lão, nắm đấm vô cùng đau nhức, giống như đập vào một khối thép, mà lão già kia lại lui về sau hai bước. Tôi nhìn thấy mặt của lão đỏ lên, dưới sống mũi xuất hiện hai vệt máu đỏ tươi.
Tôi vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ lão ta chỉ là một lão già tuổi tác cao mà thôi, nếu lão bị thương, e rằng cũng không lợi hại như trong tưởng tượng của tôi!
Nghĩ tới đây, tôi thừa thắng xông lên, phải nhân lúc lão bệnh đòi mạng lão! Nhưng trên mặt lại lộ rõ giận dữ, lão nghiến răng hét lên đau đớn, trên thân gậy bỗng nhiên phát ra ánh sáng. Đồng thời trong cây gậy lại xuất hiện 7-8 thân ảnh bán trong suốt, những thân ảnh kia quấn chặt lấy tôi, để tôi tiến lùi không được. Tôi phát giác thứ quỷ này lại là linh hồn của người chết, không ngờ lão già này lại có thủ đoạn như vậy!
Tôi thấp thỏm trong lòng, nếu luận bản lĩnh, dựa vào chính mình tuổi trẻ cường tráng, tôi vẫn có thể chuyển bại thành thắng, nhưng nếu đấu pháp thuật, con mẹ nó tôi chỉ là một kẻ lỗ mãng, sao có thể là đối thủ của lão già này?
Tôi cố gắng lao ra khỏi vòng vây, nhưng không ngờ đụng phải một trong những linh hồn, bị hất bay ra ngoài, té mạnh xuống đất, mãi không đứng lên nổi. Lão già kia bước tới gần, miệng lẩm bẩm, ngay lập tức những linh hồn đó lao về phía tôi, nhanh chóng khóa tôi bất động!
Tôi cắn răng mắng to: “Có gan thì quang minh chánh đại, dùng nắm đấm đánh một trận, dùng âm mưu quỷ kế thì đâu phải là hảo hán!"
Lão giả cười nhạt: “Trong mắt ta làm gì có thứ gọi là quang minh chánh đại, lão phu chỉ quan tâm kết quả!"
Nói xong, trong tay lão xuất hiện một thanh đoản đao, đâm về phía cổ tay của tôi, xoát soạt hai cái, gân tay của tôi đã bị cắt đứt. Không chỉ vậy, ngay cả gân chân cũng cắt đứt, sau đó dùng dây trói gô tôi lại, lão cười nói: “Lần này cậu trốn không thoát!"
Dứt lời, lão bèn lái xe của tôi quay đầu lại, hơn nữa vứt tôi xuống ghế sau xe, tôi vừa vội vừa hận, nhưng giờ gân tay và gân chân đều bị cắt đứt, cũng không còn cách nào khác. Dường như lão già đã dự đoán tôi sẽ vì đó mà không thể cử động, trong đầu cũng có một kế sách.
Tôi nhìn thấy con dao găm đặt trên xe, không ngờ lão già này lại biết lái xe, hơn nữa lái xe cũng khá thành thạo. Tôi lấy lại bình tĩnh, từ từ hồi phục, khoảng hơn nửa canh giờ sau, tôi cảm giác tay có thể cử động, tuy vết thương vẫn còn, nhưng gân tay cùng gân chân của tôi cơ bản đã lành lặn.
Tôi nói với lão: “Nè, lão có mệt không, mở nhạc đi, ông đây say xe!"
"Say xe cmm!" Lão chửi tôi, nhưng vẫn mở nhạc, tôi còn nói thêm: “Mở to lên một chút, nhỏ quá ông đây không nghe được!"
"Cậu nhét rái tai vào lỗ tai hả?" Lão già mắng: “Lão phu 76 tuổi, cảm giác loại âm nhạc này vô cùng chói tai, sở thích của lũ trẻ trâu thật khiến người khác lo lắng!"
Tôi vừa cười vừa nói: “Không phải lão muốn dẫn ông đây trở về sao, ông đây say xe chết thì lão tính sao?"
"Nực cười, say xe làm sao có thể chết người!" Lão cười nói: “Ngươi đừng lừa ta, lão phu cũng là người từng va chạm xã hội."
"Say xe sẽ ngất xỉu, lỡ tôi ngất xỉu úp mặt xuống đất, hơn nữa bề mặt ghế xe này làm bằng da thật, chận kín lỗ mũi của tôi thì làm sao giờ? Lão mãi lái xe làm sao mà biết!" Tôi thử phân tán sự chú ý của lão.
Lão đầu lại chửi thề, không để ý đến tôi nữa, lão mở cửa kính xe trước, lại vặn nhạc to hết cỡ, mà tôi mừng rỡ trong lòng, lập tức len lén lấy dao găm từ trong bọc phía sau xe. Đồng thời nắm dao găm ở trong tay, dựa theo tiếng nhạc ầm ĩ, bắt đầu cắt dây thừng, quả nhiên dao găm chém sắt như chém bùn, giúp tôi tự do.
Tôi lặng lẽ giấu dao găm ở sau lưng, nói với lão: “Lão đầu, ông đây muốn đi tiểu!"
"Cậu chơi ta đúng không? Nhiều chuyện như vậy, còn phiền phức hơn cả con gái!" Lão già quả nhiên không chịu nổi tôi nữa.
Tôi nói: “Gân tay chân của ông đây đã bị lão cắt đứt, giờ mắc tiểu thì chỉ có thể tiểu trong xe, chỗ này còn cách nơi mà lão muốn đi rất xa, nếu lão thích ngửi mùi nước tiểu, vậy lão cứ đã ngửi suốt cả chặng đường, à phải rồi... hôm nay ông đây đã ăn rất nhiều tỏi, mùi nước tiểu rất khai."
Lão già chửi ầm lên: “Ha ha, đkm, hôm nay coi như lão phu xui xẻo, đợi nửa tháng, cuối cùng lại chờ phải một sự việc ma quỷ!"
Lão già bèn xuống xe, mở cửa xe muốn kéo tôi ra ngoài. Tôi thừa cơ dùng hai tay giữ chặt dao găm, đâm thẳng vào tim của lão già!
Tôi cắn chặt răng, không chịu buông tay, mà lão đầu tử kia sững sờ trong chốc lát, sau đó trợn tròn mắt, môi lão run rẩy: “Nha, mày dám giở trò lừa đảo! Nhưng mày... rõ ràng mày bị tao..."
"Lão quá tự tin vào bản thân!" Tôi kiên định xoay tròn dao găm 180°, sau đó chợt rút ra dao găm, lại đâm dao vào cổ của lão, cứa mạnh cắt đứt hai huyết quản trên cổ, máu tươi phụt ra, vẩy vào mặt tôi, run rẩy lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngã xuống ven đường.
Mà tôi lập tức nhảy ra ngoài, phun một bãi nước miếng vào xác của lão già, lau máu trên dao găm vào thân lão, tôi hung ác nói: “Đáng đời!"
Tôi thu lại dao găm, nhưng nơi này là rừng núi hoang vu, để xác chết ở chỗ này cũng không hay, bèn đào hố to ở bên đường, rồi vất xác lão vào trong. Tôi đã thấy hết đồ của lão, phát hiện ngoại trừ một tí bùa chú ra, chỉ còn dư lại một tấm lệnh bài bạc, mặt trên lệnh bài bạc là huy hiệu của gia tộc đối địch với Khương gia.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi giết người, lẽ ra phải run lên vì sợ hãi, nhưng nửa tháng nay, Khương Ngọc ngày nào cũng xúi giục tôi giết người, khiến tôi ác hoa. Cho nên tôi không hề có chút mặc cảm tội lỗi sau lần đầu tiên giết người, dù sao kẻ tôi giết là ác nhân, coi như là thay trời hành đạo.
Nhưng đúng lúc này, bỗng tôi nhìn thấy một bóng đen xẹt qua bên người, tôi cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng bóng đen kia không xuất hiện nữa. Tôi nghĩ có lẽ mình đã nhìn lầm rồi, bèn thu thập của cải, xử lý sạch sẽ toàn bộ vết máu trên xe, lập tức lái xe rời đi mảnh đất hoang này, đương nhiên nếu cố ý tìm kiếm vẫn sẽ phát hiện, vậy là trên mảnh đất hoang này lại có thêm một nấm mồ mới.
-
Chú thích:
*Cao Lãnh: Vốn chữ cao lanh xuất phát từ tên của làng Cao Lĩnh (高岭), ngôi làng nằm sâu sau những dãy núi, cách Cảnh Đức Trấn 45km về phía đông bắc. Gần làng có núi Cao Lĩnh, là nguồn cao lanh dồi dào, một trong những loại cao lanh tốt nhất. Năm 1869, nhà địa chất học người Đức Richthophen đã tới đây nghiên cứu và viết một cuốn sách, trong đó ông mô tả chi tiết loại nguyên liệu dùng để làm gốm sứ tại địa phương. Và ông dùng cái tên của ngôi làng để đặt tên cho loại nguyên liệu đó. Từ đó trở đi, danh tiếng của cao lanh vang xa, được coi là loại nguyên liệu tốt nhất để làm gốm sứ. Cảnh Đức Trấn, thành phố ở phía đông Trung Quốc, thuộc tỉnh Giang Tây, được coi là thủ phủ gốm sứ của Trung Quốc. Với nhiều nghệ sĩ nước ngoài, Cảnh Đức Trấn còn được coi là thánh địa gốm sứ phải đến ít nhất một lần trong đời.