Trong lúc tôi định nói vài lời để an ủi Cú Đêm, Cú Đêm bỗng nhiên ngồi xuống, tôi hỏi: “Cô chưa khỏi sao?" "Cậu cho rằng người người đều có năng lực hồi phục như cậu sao?" Cú Đêm liếc xéo tôi. Khóe miệng của tôi giật giật, tôi nói nói: “Chẳng lẽ là... ngứa?" "Cậu..." Cú Đêm nhìn tôi chằm chằm không nói, nàng tức đến mức hơi thở cũng gấp gáp, bộ ngực đầy đặn rung lên bần bật dữ dội. Nhưng lúc này, tôi phát hiện đám dây leo này vẫn chưa bỏ cuộc, lại lần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.