Từng con chuột bự tổ chảng vây chặt chúng tôi, bị bao vây, xung quanh thì không có lối thoát, quả thật giống như ba ba chui vào lọ, chỉ còn một con đường chết.
Nếu như lúc trước lũ chuột này đều nhắm vào Kim Thiền ở trong quan tài, giờ e rằng lũ chuột này đều nhắm vào kẻ đã nuốt chửng Kim Thiền là tôi. Tôi suy nghĩ cặn kẽ, nếu vậy thì đối với lão già mất dịch này, cái mạng của tôi còn quan trọng hơn cả Dư Vi!
Tôi đã xxx Dư Vi quá nhiều lần, dù sao cũng tôi chiếm đoạt xác thịt của em, đây là sự thật không thể chối cãi. Tôi nhìn lên trên đầu, phát hiện phía trên là bầu trời đầy sao, tôi mừng rỡ, quả nhiên chỗ này giống như miệng giếng, cửa ra ở ngay phía trên.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với những lối ra khác, nhưng chỉ cần leo lên phía trên, tôi nghĩ có thể cùng Dư Vi chạy lên trời!
Nghĩ tới đây, bèn hỏi: “Dư Vi, em có thể đứng lên được không?"
Dư Vi len lén nhìn về tôi, em mím môi, hiển nhiên rất sợ, nhưng vẫn gật đầu. Tôi mừng thầm, bởi vì tôi nhớ lại tình hình ở trong mộ thất, những con chuột kia không thể làm gì quan tài treo, mà do tôi vô tình đè trúng cơ quan, quan tài treo hạ xuống, những con chuột này mới chen chúc lao lên, nói cách khác những con chuột này không biết trèo tường!
Mà tình hình hiện tại vô cùng khẩn cấp, muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể lợi dụng khiếm khuyết này của lũ chuột, lão đạo ở đằng xa nở nụ cười quỷ dị, giống như có vẻ khá chắc chắn về cái chết của tôi, hơn nữa tròng mắt lộ ra ánh sáng tà dị, cứ như là một con kền kền chờ con mồi chết đi để ăn xác thối.
Tôi hít sâu một hơi, dồn hết toàn đá văng một chiếc lư hương. Ngay lúc lư hương nghiêng đổ, bên trong văng ra cả đống bọ pill bug, những con bọ này nhanh chóng chạy khắp nơi, lão đạo chửi ầm lên: “Mày dám phá hoại bảo bối của tao, bọn nhỏ mau ăn sống đôi cẩu nam nữ này!"
Lũ chuột hình như có thể nghe hiểu tiếng người, nhanh chóng bò về phía tôi, mà lúc này tôi mới dồn đủ sức để một tay kẹp Dư Vi dưới nách, tay còn lại móc chặt vào khe hở trên vách tường, sau đó hai chân dùng sức, trèo lên phía trên.
Tôi leo không nhanh, nhưng lũ chuột kia đã bị tôi bỏ lại đằng sau, chỉ bò loanh quanh trên mặt đất, không thể leo lên, tôi mừng thầm, còn Dư Vi lại sợ hãi nói: “Mộ Vân, xin đừng buông tay!"
"Anh biết, có chết anh cũng sẽ không buông tay." Tôi nhìn Dư Vi, nở một nụ cười tự nhận là rất tuấn tú.
Tôi rất nhanh leo được nửa đường, lúc này lão đạo bỗng nhiên chửi ầm lên: “Bọn mày đừng hòng trốn, chúng mày có biết tao đã bỏ bao nhiêu tâm huyết cho Kim Thiền? Tao luôn chờ đợi, đợi ngày Kim Thiền trưởng thành, nhưng không ngờ lại bị thằng chó chết mày ăn hết, không chém mày thành muôn mảnh, khó giải mối hận trong lòng của tao!"
Vừa nói, lão vừa vươn cả hai tay về phía chúng tôi, ống tay áo của lão cứ như túi thần của Doraemon, trống rỗng lao vụt ra hai con rắn lớn màu đen. Rắn lớn màu đen lao chính xác vào tôi, nhanh chóng quấn lấy hai đùi của tôi, đồng thời cắn mạnh vào gân mắt cá chân của tôi.
Cơn đau khủng khiếp đột nhiên xuất hiện, toàn thân co quắp, cánh tay mềm nhũn, suýt tuột Dư Vi. Tôi hoảng hồn, vội níu lấy đôi tay của em ngay khi em sắp rơi xuống, Dư Vi khóc ròng nói: “Buông tay đi anh, dù sao em cũng đã chết, sống thêm nữa cũng không ích gì! Em không có người thân... sẽ không có ai quan tâm em sống hay chết!"
Tôi cắn răng kiên trì, lúc này tay chân tê dại, sức lực trôi tuột như thác đổ, cơ thể nghiêng ngã, nhưng tôi không buông tay, dùng chút sức lực còn sót lại mắng: “Cô gái ngốc, anh quan tâm em! Em chết, anh sẽ rất đau lòng!"
Dư Vi run rẩy, có chút tức giận trừng tôi, đôi mắt ấy nhanh chóng ngập trong nước mắt, từng giọt nước mắt rớt xuống. Em mỉm cười, nụ cười kia vô cùng say lòng người, cứ như nắng 3, chiếu sáng bóng tối trong tâm hồn tôi.
Tôi cũng cười, nhưng nhanh chóng kéo em ấy lên, em ôm cổ của tôi, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn tôi, nghẹn ngào hỏi: “Anh thật sự quan tâm?"
"Bà cô của tôi ơi, leo lên đã rồi nói xong được không, giờ mà chúng ta rớt xuống, thì chỉ còn một con đường chết!" Tôi cười khổ nói.
Dư Vi nhanh chóng thu hồi nụ cười, em nhìn ra sau, căng thẳng hỏi: “Chúng ta làm sao ra?"
Tôi nhìn chung quanh rồi đáp: “Anh còn có thể chịu được, giờ anh đạp lên cơ thể của anh, leo lên hiểu không?"
Dư Vi kinh hãi: “Không được, em leo lên rồi, còn anh thì sao?"
"Anh không sao, em xem anh khoẻ mạnh như vậy, chút xíu khoảng cách như vậy, sao có thể leo không nổi!" Tôi vừa cười vừa nói.
Đương nhiên Dư Vi không biết giờ đôi chân của tôi đã hoàn toàn tê dại, cảm giác tê dại vô cùng mãnh liệt, cứ như bão táp dần dần nuốt chửng ý chí của tôi. Tôi không biết mình còn kiên trì đến lúc nào, nhưng trước đó phải để Dư Vi rời khỏi đây, đây chính là tạo hóa của tôi.
Dư Vi bị lừa, em gật đầu lia lịa, đạp bả vai của tôi, trêo lên cửa động, cùng lúc đó em đưa tay ra, hét lớn về phía tôi: “Nhanh! Nắm lấy tay em!"
Lúc này Dư Vi không còn khóc lót sướt mướt như xưa, đã thay đổi hoàn toàn, em trở nên rất dũng cảm. Điều này khiến tôi thấy rất vui, vui thật lòng, nhưng hai con rắn độc lại xuất hiện, hàm răng như răng hổ cắn phập vào bả vai của tôi, đôi tay dần dần tê dại, tôi cảm giác mình đã trúng độc, còn không phải chất độc bình thường, đầu óc bắt đầu mơ hồ, trước lúc ngất xỉu, tôi cố nói: “Em thoát trước đi đi, anh kéo dài... thời gian, nhanh chạy đi! Em đi đến nơi an toàn chờ anh, nếu không... em sẽ níu chân anh!"
Dư Vi là một cô gái thông minh, biết tôi nói đúng, tôi cũng lợi dụng suy nghĩ này để bảo em chạy đi, em dịu dàng nhìn tôi, sau đó nói một câu: “Em chờ anh..."
Chưa bao giờ có cô gái nào nói với tôi những lời này, trong khoảnh khắc này tôi thấy thật ấm áp, cứ như nằm trong đại dương dịu dàng, chẳng lẽ tình cảm dành cho Dư Vi đang sâu đậm hơn?
Tôi cũng không biết nữa.
Sau Dư Vi rời đi, cơ thể tôi nặng như chì, hoàn toàn mất đi tri giác, hoàn toàn tê cứng, sau đó toàn thân ngã ngửa ra sau, vô số còn chuột đang kêu chít chít ở đằng sau, chúng nó đang chờ tôi ngã xuống để ăn tươi nuốt sống tôi...
Có lẽ đây chính là nhân sinh, mỗi người không thể quyết định cách mình sinh ra, nhưng lại có thể chọn cách chết. Với tôi, đây là cách chết vô cùng có ý nghĩa, tôi cứu Dư Vi, trả hết nợ đời, không còn nợ nần ai nhẹ nhõm vô cùng.
Tôi nhắm mắt lại, lúc rơi xuống trong đầu bỗng nhiên hiện lên nụ cười của cha mẹ nuôi, cả gương mặt dịu dàng của người chị mù. Lúc tôi rời nhà, tôi từng tuyên bố với chị, lúc trở về sẽ cho mọi người một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tuy họ không phải người thân ruột thịt, nhưng đối với tôi điều đó không quan trọng, bởi vì nơi ấm áp đó, chính là nhà của tôi...
Đáng tiếc, tôi rất tiếc, tôi chết như thế này, cha mẹ nuôi nhất định sẽ rất buồn, có lẽ sẽ vô cùng đau lòng; chị rất thương tôi, tôi sợ chị sẽ đau lòng rất lâu, ôi... tôi thật không xứng làm đàn ông.
Tôi cảm thấy lưng đau nhói, cả biển chuột lao vào tôi, cứ như tôi vừa nhảy vào trong đập chứa nước, nước trong đập lập tức bao lấy tôi, mà nước này chính là chuột, là nỗi đau bị vạn chuột xé xác.
Tôi đã chuẩn bị đón nhận đau đớn, đột nhiên ánh sáng rọi vào mắt, tôi tỉnh lại, nhìn thấy một tờ giấy hình vuông, không biết xuất hiện ở trước mặt của tôi từ lúc nào. Lúc lũ chuột nhìn thấy tờ giấy nhỏ này, cứ như thấy được ôn thần vội vã chạy trốn.
Qua màn sương mù, tôi thấy được một đôi nam nữ, không biết xuất hiện từ lúc nào ở trước mặt của tôi, nhưng tôi quá yếu, không nhìn rõ bộ dáng của bọn họ.