• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nghĩ ánh mắt như vậy chỉ có thể xuất hiện trên gương mặt của người đang vô cùng đau lòng, mà Khương phu nhân chính là một nữ nhân như thế, thân phận cao, cũng không có thời gian để nhớ lại vết thương lòng của mình. Chỉ có thể trong đêm khuya vắng vẻ, cuộn tròn như một con mèo con ở trong ổ, lặng lẽ liếm vết thương đã có từ lâu, nhưng chưa từng khép lại.

Thấy chúng tôi đều im lặng, lúc này Khương lão phu nhân mới nói tiếp: “Hiện giờ một phần nguyền rủa Khương gia chúng ta đã di truyền đến trên người Nguyệt Thiền, mà Nguyệt Thiền còn có thời gian 2 năm có thể thay đổi vận mạng của mình, như vậy cũng là thay đổi vận mạng của tộc chúng ta. Thú thật, bà già này cũng không muốn để con cháu của mình đời đời chịu kết cục bi thảm như vậy..."

"Ý của lão phu nhân là... ngài đã có biện pháp?" Tôi nhìn lão phu nhân nói.

Lão phu nhân nhìn tôi, phấn chấn nói: “Những năm qua bà không phải luôn ở quanh Âm Sơn, mà căn cứ ghi chép trên gia phả tìm kiếm nơi táng thân của những đứa trẻ kia, theo bà biết nơi tế đàn sập xuống là nơi u ám nhất trong long mạch Trung Hoa, cũng là nơi cực âm, dưới tế đàn e rằng còn thứ khác!"

"Mẹ, sao mẹ biết chuyện này? Hơn nữa đó là thứ gì?" Lúc này Khương phu nhân cũng hoàn toàn hoàn toàn bị câu chuyện của bà lão thu hút.

"Mẹ không biết." Lão phu nhân vui vẻ nói: "Mẹ từng thử đi vào nơi đó, nhưng mẹ biết phương vị đại khái trong đó, vất vả lắm mới tiến vào khu rừng nhiệt đới, nhưng mẹ lại cổ quái đi ra ngoài, cứ như có bức tường vô hình thủ hộ cái chỗ đó, không cho người khác bước vào. Dựa theo gia phả ghi chép, trước đây Hoàng Vận Chi phải rất vất vả mới vào được nơi này, nhưng cụ thể làm sao đi vào, lại không có ai biết..."

"Chỗ đó có biện pháp chắc chắn phá giải nguyền rủa trên người Nguyệt Thiền?" Tôi vui mừng thốt lên.

Lúc này Khương phu nhân lại dội cho tôi một gáo nước lạnh, khiến tôi lập tức từ bỏ ý nghĩ này, dì nói: “Mẹ dì là phương sĩ tài giỏi hiếm có xưa giờ của Khương gia, mẹ dì không có cách đi vào đó, một người thường không hiểu được huyền học như con, còn muốn đi vào?"

"Phương sĩ?" Tôi cau mày, khó hiểu nhìn về phía Khương phu nhân.

Khương Nguyệt Thiền nói nhỏ vào tai của tôi: “Khương gia chúng ta chính là phương sĩ, chẳng qua người bình thường cứ nghĩ phương sĩ chính là đạo sĩ, nhưng như thế không khoa học, khác biệt giữa phương sĩ và đạo sĩ vẫn rất lớn, em cũng là phương sĩ, nhưng luận bản lĩnh thì kém xa mẹ và bà ngoại."

Tôi không hiểu mấy nên không nói tiếp, dù sao danh xưng phương sĩ vẫn còn rất xa lạ trong ấn tượng của tôi. Lão phu nhân uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Muốn phá giải chỗ đó, chắc phải mời thuật sĩ bản địa, nếu chỉ... đám người xứ khác như thì vĩnh viễn cũng không bao giờ biết được trong khu rừng nhiệt đới đó rốt cuộc giấu diếm bí mật gì, nguyền rủa này sẽ đời đời kiếp kiếp giày vò chúng ta."

"Bà ngoại nói ra lời này, tức là đã có ý tưởng?" Khương Nguyệt Thiền ngắt lời.

Lão phu nhân mỉm cười: “Cháu gái của bà thiệt thông minh, không sai, giờ bà đã có chọn được người, cứ để hắn đi tìm đáp án..."

"Chọn được người?" Khương phu nhân nhíu mày.

Lão phu nhân nhìn về phía tôi, bà nói: “Chính là Tề Mộ Vân!"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, mọi người lập tức đổ dồn nhìn về phía tôi, còn Khương phu nhân đứng lên, dì nói: “Không thể được, chúng ta không hiểu thằng ku này mấy, lỡ nó chạy trốn thì biết làm sao bây giờ?"

"Bà tin tưởng thằng bé, cũng tin tưởng ánh mắt của cháu gái bà." Lão phu nhân nói.

Câu này của bà khiến cho Khương Nguyệt Thiền đỏ mặt, Khương Nguyệt Thiền xấu hổ nói: “Chuyện này nào có liên quan gì đến con?"

"Vốn dĩ có liên quan đến ba con, ba con từng ăn Kim Thiền, nếu để cho ba con đi đến chỗ kia thì tốt hơn, vì dù sao ba con là học trò duy nhất của bà, là phương sĩ xuất sắc nhất trong thôn trại trừ bà. Nhưng lúc đó bà vẫn chưa tìm hiểu được mấy vấn đề này, cho nên giờ cũng chỉ có chọn Tề Mộ Vân, dù sao Kim Thiền có thể kháng lại nguyền rủa kia, đổi thành người của chúng ta tiến vào, sợ rằng sau khi rời khỏi, cũng sẽ nhiễm phải nguyền rủa!"

"Nhưng thưa mẹ, Tề Mộ Vân chỉ là một thằng nhãi cái gì cũng không hiểu, mẹ bảo nó đi có phải tuỳ tiện quá hay không?" Khương phu nhân đương nhiên không hề tin tôi.

Lão phu nhân hít sâu một hơi, bà giảng giải: “Từ sau khi Quốc Minh qua đời, tính cách của con trở nên giảo hoạt đa nghi, nhưng cũng khó trách, không phải ai cũng sợ chết như con nghĩ, mẹ từ trong đôi mắt của Tề Mộ Vân nhìn ra được, thằng bé thật sự tâm quan tâm cháu gái của mẹ..."

"Cám ơn lão phu nhân tín nhiệm." Tôi cảm kích nói.

Lão phu nhân đứng lên, nói: “Được rồi được rồi, lời nên nói thì lão thân cũng đã nói, để Tề Mộ Vân chuẩn bị mấy ngày, ổn thoả rồi thì đi đến tiểu trúc* ở bên hồ trên núi tìm bà."

Nói xong lão phu nhân bèn bỏ đi, Khương phu nhân muốn cản lão phu nhân, nhưng không ngăn được, có thể thấy lão phu nhân vẫn là một người rất kiên quyết.

Sau khi ăn xong, tôi vốn định nghỉ ngơi, bỗng Khương phu nhân xuất hiện ở trước mặt của tôi, dì bảo Khương Nguyệt Thiền và Dư Vi rời đi trước, một mình đi vào trong sân, nói với tôi: “Lúc ăn cơm, con cũng nghe rồi, bà ngoại Nguyệt Thiền rất tin tưởng con, nói thật dì không tin con..."

"Chỉ vì con nói mấy câu trái ý dì?" Tôi bất đắc dĩ hỏi: "Thế thì thật xấu hổ, con người của con có cái tật, trời sinh nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói nấy, không biết giữ mồm giữ miệng, chỉ biết nói thẳng. Nếu dì cảm thấy con nói sai, cứ xem như con thả cái rắm; nếu dì cảm thấy lời con nói khiến dì chán ghét, cứ xem như con thả cái rắm vừa thối vừa kêu là được!"

Khương phu nhân vẫn lạnh như băng, nói: “Dì không muốn nhiều lời với con, nhưng vì bà ngoại của Nguyệt Thiền quá tin tưởng con, dì cũng không cản được mẹ, chuyến đi lần này rất nguy hiểm, trước đó bà sẽ dạy cho con một vài kỹ xảo của phương sĩ, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta truyền thụ cho người ngoài sơn trại!"

Tôi vừa nghe dì muốn dạy tôi thuật pháp, lập tức mừng hết lớn, dù sao bản lĩnh của Khương phu nhân lợi hại hơn Khương Nguyệt Thiền rất nhiều. Có dì ấy đích thân dạy dỗ thì sau này tôi sẽ trở thành người tài giỏi, cho dù có về Thái Thương, tìm mấy công việc vệ sỹ cũng dư sức.

Khương phu nhân cứ như con sâu trong bụng tôi, dì ấy lạnh lùng nói: “Con cũng đừng vui mừng quá sớm, tối nay dì tới tìm con... giờ chỉ báo trước cho con biết thôi."

Tôi rạo rực tâm hồn, nhìn Khương phu nhân đã đi xa, găm mắt vào cặp mông của dì ấy, dù dì đã gần năm mươi, nhưng body này thật sự quá trẻ trung, thần thái này thôi đã có đủ để diệt gọn phần lớn những cô em xinh tươi mà tôi từng gặp.

Tôi nhìn đến mất hồn, bỗng nhiên một làn gió lạnh thổi tới, khiến tôi lạnh run cả người, lập tức vỗ vỗ mặt mình. Tôi thật là cầm thú, người ta là bác gái sắp năm mươi rồi, con gái người ta ngang tuổi tôi, tôi lại thèm thuồng nhìn mẹ của Khương Nguyệt Thiền, nhưng nói đi thì phải nói lại sắc đẹp của Khương Ngọc quả thật là thượng đẳng.

Tôi tản bộ ở trong sân một lúc, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập, vừa nhìn thì thấy là Nguyệt Thiền và Dư Vi bước tới, Nguyệt Thiền lo lắng hỏi: “Em nghe nói mẹ em muốn đích thân dạy cho anh?"

Tôi cau mày, thầm nghĩ chuyện này thì có gì ghê gớm, nói: “Đúng vậy, thì có sao đâu em?"

"Chết rồi, mẹ em là phương sĩ nghiêm khắc nhất trong trại..." Khương Nguyệt Thiền lo lắng nói.

Dư Vi cũng nói: “Được rồi được rồi, anh Vân hay là như vậy đi, em cũng không phải muốn ở lại nơi này nữa, dù sao hai ta cũng không phải người ở nơi này, đi đi..."

"Dư Vi, em phải biết giờ e rằng chỉ có Khương lão phu nhân mới có thể chữa trị chứng bệnh của em, hơn nữa tình huống của Nguyệt Thiền cũng khá tệ, nếu anh đã đồng ý ở lại chỗ này, thì chứng tỏ anh có năng lực giúp đỡ hai em, không phải chỉ tới Vân Quý* thôi sao, cứ coi đó là một chuyến đi du lịch, không có gì nguy hiểm đâu." Tôi vừa cười vừa nói.

Nguyệt Thiền cười khổ: “Anh còn chưa biết mẹ em nghiêm khắc.. ôi... chờ anh nếm mùi thì hối hận cũng đã muộn..."

.

.

.

.

Chú thích: * Cao nguyên Vân Quý

Cao nguyên Vân Quý, tên đầy đủ là cao nguyên Vân Nam - Quý Châu, là một cao nguyên nằm ở Tây Nam Trung Quốc

Tiểu trúc: một dạng kiến trúc cổ của TQ. Do sự nhỏ gọn, sang trọng, cùng với môi trường yên tĩnh, thanh bình, và tự nhiên, nó được văn nhân, ẩn sĩ ưa chuộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK