Khương Ngọc lấy ra một thanh kiếm gỗ từ bên trong xe ngựa, thanh kiếm này khá giống với kiếm tre sử dụng trong bộ môn Kendo, chị ấy đưa kiếm tre cho tôi nói: “Em dùng vũ khí này để đánh chị."
Tôi sửng sốt, tôi có nghe lầm không, thanh này kiếm tre tuy nhẹ, nhưng rất cứng, đánh vào người thế nào cũng sẽ lưu lại máu bầm, tôi nói: “Vậy thì quá nguy hiểm, lỡ em mạo phạm phu nhân, đến lúc đó phu nhân em lấy cớ đó bắt em lại, chẳng phải em hết cãi sao?"
"Em còn trả treo nữa hả, được rồi, nếu em có thể chạm vào chị coi như em thắng, nếu em thắng, em có thể đưa ra bất kỳ nào với chị." Khương Ngọc nói đầy tự tin.
Khóe miệng của tôi giật giật, tôi thèm thuồng nhìn body trước lồi sau vểnh của Khương Ngọc, thầm nghĩ thiên hạ nào có chuyện ngon ăn như vậy, e chỉ là cạm bẩy rập không chừng, tôi cảnh giác nhìn Khương Ngọc, nói: “Được, chị Ngọc cũng đừng trách em đánh thương chị đó nha!"
Chị ấy ngoắc ngoắc tôi, ra hiệu tôi lập tức ra tay.
Tôi cũng không phải đèn cạn dầu, dù sao tôi cũng rất tự tin vào khả năng đánh nhau của mình, cầm kiếm tre lao về phía Khương Ngọc, tôi hai tay vung kiếm tre lên trên đỉnh đầu, ngay lúc sắp chém xuống thì đột nhiên cơ thể của Khương Ngọc chớp lên, lấy góc độ cực kỳ quỷ dị tiến tới sát người của tôi, đá một cước ngay dưới sườn, khiến tôi té ngã xuống đất.
Tôi nào ngờ đôi chân thon dài, quyến rũ của Khương Ngọc lại mạnh mẽ đến vậy, đá văng tôi ra xa 3 mét, mãi một lúc lâu không đứng lên nổi,
Khương Ngọc nhếch môi cười đểu, lại ngoắc tay bảo tôi tiếp tục.
Lần này tôi đã có chút phòng bị, từ lần chịu thiệt trước, nên tôi thận trọng áp sát, lúc cách Khương Ngọc còn 2m, lập tức đâm kiếm tre tới, nhưng Khương Ngọc không biết từ lúc nào đã xoay người, giống như thiên nữ tán hoa dễ như trở bàn tay né tránh, váy lắc một cái tiến đến sau lưng của tôi, đánh một chưởng sau lưng tôi, để mặt tôi tiếp xúc thân mật với mặt đất một lần.
Tôi nhổ ra cỏ dại trong miệng, cắn răng nói: “Thế này không tính, em đánh không lại chị, chị cũng đâu có nói em sẽ phản đòn!"
"Trước đây Nguyệt Thiền cũng bị chị huấn luyện bằng cách này, em là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà không bằng con gái hay sao?" Khương Ngọc cười nói.
Tôi lập tức ngồi lên thanh kiếm tre, nói: “Tôi phải đổi vũ khí, vũ khí này không phải tiện tay!"
Khương Ngọc không phản bác, mở màn che của một chiếc xe ngựa khác, bên trong có cả đống binh khí khiến tôi sững sờ, xe ngựa này mà cứ như xe binh khí di động!
Tôi chọn lựa một cái khiên cùng môt thanh đoản kiếm làm vũ khí, từ từ tới gần Khương Ngọc, Khương Ngọc trông rất ung dung, còn mải vuốt tóc mai của mình, tôi hít sâu thở ra một hơi, hét lớn cầm khiên lao tới Khương Ngọc, Khương Ngọc trừng lớn đôi mắt đẹp, lộn mèo một cái vượt qua cơ thể của tôi, tôi lựa đúng thời cơ bèn đoản kiếm vào mặt của chị ấy.
Nhưng ngay khi vừa đâm tới, đôi mắt tôi chợt mù loà, bởi vì Khương Ngọc xẹt qua phía trên tôi, tôi đã thấy hết cảnh đẹp phía dưới đáy quần của chị ấy. Con lợn lòng trong đầu không thể nào bình tĩnh, trong óc toàn là hình ảnh của đôi chân dài vừa trắng vừa mềm, tuy chỗ sâu hơn do quá tôi nhìn không rõ nhưng chỉ cặp giò thôi cũng để tôi hoá sói rồi.
Cũng bởi ham nhìn giò gái nên tôi phản ứng chậm chạp, Khương Ngọc chợt thu chân lại trên không trung, sau đó cứ như lò xo điểm lên trên vai của tôi. Gần như ngay vào thời khắc đó, bả vai của tôi phát ra tiếng rốp rốp, sau đó cơn đau truyền đến, khiến tôi ngã quỵ trên mặt đất.
Khương Ngọc thấy thảm trạng của tôi, đi tới nắm tay cánh tay gãy của tôi, nói: “Thật không biết tự lượng sức mình, khiến và đoản kiếm là vũ khí cần sự kết hợp chuẩn xác giữa công và thủ, người mới như em sao có thể điều khiển."
Nói xong chị ấy bèn bẻ vai bả vai bị trệch của tôi, nói: “Còn may khả năng hồi phục của vượt xa người thường, nếu không vết thương do trật khớp vai sợ rằng sẽ để lại di chứng."
Tôi chán nản ngồi trên mặt đất, nói: “Chị Ngọc, thế này thì không được, em hoàn toàn không phải là đối thủ của chị, chị đang ngược đãi em, có phải chị đang quan báo tư thù hay không..."
"Tiểu quỷ nhà em chỉ biết nói bậy, muốn trong khoảng thời gian ngắn dạy em chút bản lĩnh là chuyện vô cùng khó, chị đã dạy 10 năm thì Nguyệt Thiền mới có bản lĩnh này, còn người anh họ đã chết thì đã mất 15 năm dạy dỗ của chị!"
"15 năm?" Tôi bàng hoàng khi nghe thông tin này.
Khương Ngọc đứng lên nói: “Đúng, là 15 năm, phương sĩ chính là nội ngoại kiêm tu, không chỉ là pháp thuật, mà còn phải giỏi đánh đấm, giờ nếu chị dạy em vài pháp thuật, em cũng không phải thiên tài, cho nên phải mất nửa năm đến một năm, nhưng như thế cũng chưa chắc có thể học được một thuật pháp, cho nên chị dự định dựa vào nội tình thân thể của Kim Thiền em, truyền cho em vài chiêu số ngăn địch."
"Vậy cứ học cấp tốc!" Tôi cũng đứng lên, cố nên đau nói: “Dạ, xin làm phiền chị Ngọc, em sẽ tiếp tục học!"
Chị Ngọc nhìn tôi tán thưởng, tiếp tục nói: “Tiếp tục rèn luyện cho đến khi nào em có thể đứng vững sau 3 chiêu của chị mới thôi!"
Tôi gật đầu mạnh nói dạ, nhặt lên thanh kiếm tre nắm chặt bằng cả hai tay, lập tức vọt về phía chị Ngọc...
Trong vòng nửa tháng tiếp theo, gần như mỗi ngày tôi đều bị hành hạ dã man, trong khoảng thời gian này tôi đã suýt chết 3 lần, trọng thương 12 lần, vết thương nhẹ thì vô số, cũng chính nhờ vậy nên công phu đánh lộn của tôi đã mạnh hơn nhiều.
Đây cũng nhờ chị Ngọc dạy dỗ giỏi, còn cả thể chất của bản thân tôi, giống như chị Ngọc từng nói, người bình thường sau khi bị thương thì phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng, vì thế nên võ công học được trước đó sẽ quên hơn phân nửa, cũng vì vậy mà hiệu suất giảm đi. Còn tôi sau khi bị thương thì nhanh chóng lành lại, bởi vậy có thể nhanh chóng tổng kết khuyết điểm của mình, tiến bộ cũng vô cùng nhanh.
Vào một ngày trong nửa tháng sau, chị Ngọc không để tôi đến hậu sơn huấn luyện, mà để cho tôi về tới trong trại. Tôi cũng không hiểu chị Ngọc muốn tôi làm gì, nhưng lúc này Khương Nguyệt Thiền cũng xuất hiện.
Lúc này xung quanh chỉ toàn là một vùng tăm tối, vòng quanh hai người chúng tôi có mười mấy chậu than đang bừng cháy, tôi khó hiểu nhìn chị Ngọc nói: “Chị Ngọc, đây là..."
Khương Nguyệt Thiền che miệng cười khẽ, còn Khương Ngọc thì đứng ở bên cạnh, nói: “15 ngày học cấp tốc, em đã thông qua tập luyện nắm được vài bí quyết, giờ em hãy thử tỉ thí với con gái của chị. Để chị nói trước, Nguyệt Thiền không được phép sử dụng pháp thuật, nếu như dùng chính là con thua, cuộc tỷ thí này cũng chỉ đấu quyền cước."
Khương Nguyệt Thiền thu lại nụ cười, rất cung kính nói với mẹ của nàng: “Dạ!"
Lúc này tôi cũng vô cùng phấn khích, bởi vì mỗi tối với đối diện chị Ngọc, tôi dần dần thuần thục một vài tiểu kỹ, những kỹ xảo này gom ít thành nhiều, vào tối hôm qua tôi đã có thể tiếp được 10 chiêu của chị Ngọc, đương nhiên sau đó tôi không phải là đối thủ của chị.
Khương Nguyệt Thiền quát to rồi lao vào tôi, đôi nắm tay nhìn như non mềm vô lực, nhưng ẩn chứa sức mạnh lớn, vừa tung đòn đã ép tôi lùi lại mấy bước. Tôi đột ngột cảm giác sức nóng từ phía sau, thầm nghĩ lỡ va vào chậu than thì lưng sẽ bị nướng khét mất.
Tôi vội vã xoay người, đi tới phía sau Nguyệt Thiền, đấm vào lưng của nàng, nhưng Nguyệt Thiền vô cùng nhanh nhẹn bắt được tay của tôi rồi đấm ngược lại, sau khi đẩy tôi ra, nàng bèn nhảy lên, đá liên tục về phía tôi.
Tôi đặt hai tay ở ngang ngực, ngăn cản đòn đá của Khương Nguyệt Thiền, nhưng tôi nơi nào ngờ Khương Nguyệt Thiền lại tung liên hoàn cước, sau cước cuối cùng, tôi không thể chịu nổi, lảo đảo lui về sau mấy bước, mà Khương Nguyệt Thiền thì quắc mắt chộp vào cổ của tôi.
Đây chính là sát chiêu! Tôi trợn to hai mắt, ai tay tôi ôm lấy móng vuốt của cô ấy, dùng hai tay kẹp chặt cánh tay của nàng, bị tôi kéo cả người xuống, sau đó bổ chưởng về phía sau cổ của Nguyệt Thiền.
Tôi cho là mình phải thắng, nhưng không ngờ Khương Nguyệt Thiền lại dùng chiêu mò kim đáy biển, một nắm đấm từ ngực đập vào cằm khiến tôi ngã lăn quay ra sau!
Tôi nhìn chậu than ở đằng sau, lúc này cũng không hết cách, đành phải dùng bóp vú long trảo thủ trảo về phía phía, nhưng không ngờ tay của tôi lại bóp ngay vú của Khương Nguyệt Thiền, nhéo nhéo còn vô cùng mềm mại, nhưng tôi chú ý đến giờ phút này... xung quanh yên tĩnh như nghĩa trang...