• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhớ lại những lần hai chúng tôi chống đẩy, đôi mắt của Dư Vi không phải như thế này, mà là đôi mắt dịu dàng, đáng yêu, đa tình, cái kiểu nửa chống cự, nửa mời gọi, dù là tiếng rên, hay những hành vi uốn éo, cắn môi, đều cực kỳ quyến rũ, gợi tình, khiến tôi bị mê hoặc, hãm sâu trong đó không thể nào kiềm chế nổi cơn dục vọng của đàn ông.

Còn Dư Vi trước mặt tôi lại rất chân thực, nếu như tôi đoán không sai, chắc cô ấy đã thức tỉnh. Buổi sáng lúc làm chuyện đó cùng tôi, qua file ghi hình thấy rõ cô ấy không mặc gì cả, chỉ khoác một chiếc váy ngủ trong suốt mà thôi.

Dư Vi vừa sợ vừa uất hận trừng tôi, khiến tôi lúng ta lúng túng, tôi hỏi: “Em là Dư Vi? Em là Dư Vi thật?"

Dư Vi càng khóc thảm thương hơn, bỗng nhặt lấy con dao gọt trái cây trên giường, cô chỉa thẳng vào người tôi khóc rống: “Mày đừng tới đây, mày mà qua đây tao sẽ... tao sẽ giết mày! Tại sao mày lại làm vậy với tao? Tại sao..."

"Em nhớ được những gì?" Tôi không tiến về phía trước, tôi sợ tôi mà đi tới, sẽ khiến Dư Vi càng thêm kích động, sau đó làm ra những hành vi cực đoan, tổn thương tôi, cũng tổn thương chính cô ấy, chẳng tốt cho ai cả.

Dư Vi lắc đầu, trông cô dịu dàng, đáng yêu, nhưng lại rất bi thương: “Tao chỉ nhớ… nhờ mày đè tao xuống... Mày có biết không, lúc còn học đại học, tao ngay cả bạn trai cũng chưa có, tao định trao cái kia của mình cho… cho chồng tương lai, nhưng tên cầm thú mày lại..."

Cô ấy lắc đầu, bỗng nhiên giơ lên con dao gọt trái cây, đâm về phía cổ họng của mình!

Tình thế vô cùng khẩn cấp, tôi vội chạy qua chộp lấy lưỡi dao, khiến lưỡi dao cắt đứt ngón tay của tôi, máu chảy từ trên lưỡi dao xuống. Dù ngón tay của tôi rất đau, như sắp đứt tay đến nơi, nhưng như vậy chí ít chứng minh được một việc, những đêm dài nóng bỏng của Dư Vi, không phải là ý muốn của cô. Cô ấy cũng là một người bị hại, lần đầu tiên cùng Dư Vi, tôi đã thấy vết máu trên giường, tôi chắc chắn cô ấy là gái trinh, đương nhiên giờ đã trở thành phụ nữ.

Dư Vi sợ hãi trước hành vi liều lĩnh của tôi, mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, không có chút máu, đôi môi môi run run, hét lớn, thả dao xuống, sau đó ôm lấy ngực của mình, khiếp đảm nhìn tôi, khóc vô cùng thương tâm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, dù sao cơn đau cũng rất thật, khiến tôi có chút không chịu nổi, tôi quẳng con dao gọt trái cây xuống đất, mở máy vi tính, bởi máy vi tính ở đối diện giường, cho nên video mà tôi mở xem, nên Dư Vi cũng xem được.

Dư Vi hoảng sợ nhìn chính mình trong video, càng nhìn thì đôi mắt xinh đẹp càng tròn xoe, ngỡ ngàng hỏi: “Đây là tôi sao?"

Tôi gật đầu, đáp: “Cô thật sự không nhớ gì cả?"

Dư Vi đau đớn ôm đầu, khóc nức nở: “Tôi chỉ biết lúc tôi thuê phòng rất mệt, bèn lăn ra ngủ, tôi vừa nhắm mắt lại thì lập tức ngủ ngay, nhưng không lâu sau, tôi thấy rất khó chịu, thở cũng không thở nổi... Lúc đó tôi có thể mở mắt, thấy xung quanh không có ai, tôi chắc chắn lúc đó đầu óc của mình rất tỉnh táo, bởi vì tôi biết lúc đó là mấy giờ, thậm chí còn có thể cảm giác rất rõ tiếng chuông báo từ smartphone..."

"Nói tiếp." Tôi ngồi ở trên giường, cầm khăn giấy quấn quanh vết thương trên tay của mình, tôi cười khổ, thầm nghĩ vẫn là khăn tay đáng tin hơn phụ nữ.

Dư Vi sợ hãi nhìn tôi, tiếp tục kể: “Sau đó tôi đã cố giãy giụa, loại cảm giác này giống tôi bị trói chặt trên giường không thể nhúc nhích... Sau đó tôi thấy anh tiến lại gần, không hiểu sao anh lại ôm lấy tôi, sau đó còn làm chuyện đó… chuyện đó..."

Nói xong, Dư Vi lại khóc, cô cắn môi, thút thít khóc, mũi và mắt đều đỏ hoe.

Tôi thở dài: “Cmn thiệt là nghiệp chướng, ông đây chỉ muốn cho thuê phòng, sau đó yên ổn làm công tác quản lý, kiếm ít tiền lời về quê cưới vợ... Ai..."

"Tề Mộ Vân, anh có ý gì? Rõ ràng chính là anh đè tôi..." Cô ngẹo đầu trừng tôi, vẫn khóc.

Tôi tiếp tục mở video ra khác, mà sắc mặt của Dư Vi cũng nhanh chóng từ hồng chuyển sang trắng, lại từ trắng biến thành đen, đến cuối cùng cô đã hoàn toàn suy sụp, thều thào: “Không thể nào là tôi! Sao tôi có thể làm ra loại chuyện này!"

"Không phải do cô làm, là khói đen kia đã khống chế cô... làm." Tôi nói.

Dư Vi đương nhiên tràn đầy hoài nghi trước lượng tin tức quá lớn, tôi nói thêm một câu: “Còn về tôi, tôi nào có năng lực lớn như vậy, thiếu chút nữa tôi đã chết... Chuyện đã xảy ra hơn nửa tháng, em nghĩ kỹ lại đi, em có còn chút ký ức nào về nửa tháng này hay không?"

Dư Vi sửng sốt, cô đoạt lấy smartphone của tôi, vội vàng mở ra smartphone, bỗng bưng chặt miệng của mình, lí nhí: “Cái này... cái này... làm sao có thể!"

"Nhưng mọi chuyện thật sự là như vậy." Tôi mở một phầm mềm livestream, chỉ vào thời gian hiện thị bên trong, nói: “Giờ em còn cho rằng anh đang lừa em sao?"

"Tôi..." Dư Vi ôm lấy cơ thể của mình, không nói câu nào.

Đối với đàn ông như tôi, chịu chút thiệt thòi thể xác cũng chẳng đáng là gì, nhưng tôi hiểu rất rõ con gái thì khác. Dường như Dư Vi còn là cô gái rất bảo thủ, đã 24 tuổi vẫn còn là gái trinh, vậy chứng tỏ cô gái này rất coi trọng trinh tiết của mình.

Trong xã hội hiện đại hoang dại này, cô gái như thế này cực hiếm, thật giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dư Vi, cô luôn là một cô gái rất trong sáng.

Phần lớn con gái hiện giờ, gần như không còn ai có thể còn trinh sau khi tốt nghiệp đại học, nếu còn thì cũng là do gia cảnh, hoặc là sự giáo dục nghiêm khắc của cha mẹ.

Tôi từng gặp mấy em trong quán bar, vừa gặp chỉ cần thích, là có thể thuê phòng để chiến một đêm, nên cô gái như Dư Vi đã hiếm lại càng hiếm, hơn nữa lại còn đẹp nữa chớ. Có thể nói một cô gái như thế trong cái xã hội này, hiếm chả kém gì gấu mèo.

Nghĩ tới đây, sự thù hận của tôi với Dư Vi cũng tiêu tan, Dư Vi im lặng rất lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Vậy giờ nó còn tới tìm tôi hay không?"

Tôi thấy cô không khóc nữa, cũng thấy dễ chịu hơn một chút, tôi nói: “Trời biết, nhưng ít ra giờ em đã an toàn, em là chính em, anh sẽ làm gì với em nữa..."

Dư Vi vừa định xuống giường, nhưng đôi chân lại mềm nhũn, té về phía tôi. Tôi lập tức đở cô, nhưng Dư Vi vẫn rất sợ tôi, lại tránh về phía sau mấy bước, nhưng cô không mang giày, sàn nhà lại vô cùng trơn, khiến cô lảo đảo.

Tôi thấy sau lưng cô ấy có một chiếc kệ tủ đầu giường, trên đó có một chiếc đèn bàn, đỉnh đèn là một góc nhọn, tôi ôm chặt eo để giữ chặt cơ thể của cô ấy, cuối cùng không bị ngã xuống.

Dư Vi nhìn tôi, đương nhiên giờ chúng tôi đang bày ra một tư thế vô cùng râm dục, giống như múa ba-lê vậy, ta đưa tay chặn ngang eo của cô, giữa lấy cô, một chân nâng lên thật cao, tư thế cực kỳ sexy, nhưng cơ thể vẫn lạnh, lạnh đến mức khiến tôi phải nhăn mặt.

Cô rất vất vả mới đứng vững, cô đặt hai tay trước ngực, cố tạo khoảng cách với tôi, nhưng khi tay của cô đang đè lên trên ngực của mình, bỗng hoảng sợ nhìn tôi.

Tôi nghĩ có phải có đầu mối gì hay không, bèn hỏi: “Sao vậy?"

"Vì sao… vì sao tôi không còn nhịp tim nữa?" Dư Vi hốt hoảng nói.

Tôi kinh hãi, vội hỏi: “Điều này sao có thể!"

Bởi vì tôi thấy Dư Vi có vẻ rất bình thường, có thể nói chuyện có thể đi, sao lại không nhịp tim, hơn nữa... không có nhịp tim không phải đã là người chết sao, sao vẫn có thể ung dung đứng nói chuyện?

Tôi nắm lấy tay của cô, cô sợ hãi, vùng vẫy: “Anh muốn làm gì! Mau buông ra... mau buông! Anh làm tôi đau..."

Mặc cho Dư Vi giãy dụa thế nào đi nữa, nhưng cô vẫn là con gái, sao có thể tránh khỏi đôi tay của tôi?

Mà sau khi tôi bắt được tay của cô, lập tức lớn tiếng nói: “Đừng nhúc nhích, để tôi coi sao!"

Nói xong, tôi đưa ngón tay ấn vào động mạch trên cổ tay...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK