• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu cảm của Nguyệt Thiền vô cùng đặc sắc, từ trắng biến thành hồng, lại từ hồng nhanh chóng chuyển thành tím, nàng vội vã đẩy tôi ra, ôm vú lui lại, nhưng bước chân bất ổn, lúc sắp va trúng muốn chậu than ở sau lưng, tôi lanh tay lẹ mắt, kéo lại Nguyệt Thiền, kéo về phía tôi, Nguyệt Thiền lập tức nằm ở trong lòng tôi.

Đôi mắt to của nàng nhìn chằm chằm tôi, nhất thời đẩy tôi ra rồi nói: “Anh anh anh... chơi xấu!"

"Đây là chuyện bất khả kháng..." TôI khoát tay nhìn Nguyệt Thiền nói, dù xúc cảm căng mềm ban nãy vẫn còn đọng lại trong tay. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, may mà Dư Vi không có ở đây, nếu không... tôi sờ vú của cô gái khác, cô ấy nhất định sẽ mắng ta dê xồm, bỗng Khương phu nhân lại đi tới nói: “Nếu như đang ở thời khắc nguy cấp, Nguyệt Thiền con có thể đã chết, bị người ta bóp vú mà con chỉ biết che vú, vậy khác gì cho kẻ thù cơ hội lớn để giết con."

"Nhưng con..." Nguyệt Thiền cắn môi, trừng mắt nhìn tôi, hai má đỏ hồng như quả anh đào chín rục.

Khương phu nhân lắc đầu nói: “Con không nhớ cổ nhân có câu binh bất yếm trá sao, vì thắng lợi giở chút thủ đoạn thì đã làm sao, từ góc độ một trận quyết đấu đơn thuần thì Tề Mộ Vân em thắng rất đẹp, nhưng từ góc độ của Nguyệt Thiền con gái chị, Tề Mộ Vân em dám sàm sỡ con gái của chị, có phải chị nên chém em thành muôn mảnh hay không?"

Sát khí trong lời nói của Khương phu nhân khiến tôi quắn cả đít, nhưng Khương Nguyệt Thiền lại nói đỡ giúp tôi: “Mẹ, con chắc anh Mộ Vân không cố ý đâu."

"Mẹ biết, nếu không... giờ cậu ta còn có thể đứng nói chuyện sao?" Khương phu nhân nhìn tôi: "Em thắng rất bẩn, nhưng thắng vẫn là thắng, đánh giá từ kỹ năng thể chất này thì em đã đạt chuẩn có thể một mình đảm đương nhiệm vụ, đương nhiên gặp phải cao thủ thì em vẫn không có năng lực chống đỡ, nói đi nói lại, tay nào của em đã bóp vú của con gái chị?"

Tôi nghẹn họng, mà Khương phu nhân tiếp tục nói: “Cái bàn tay dám bóp vú của con gái chị, chị phải mang ra chặt, nếu em không nói thì chị chặt cả hai tay."

Tôi vội vàng tiến tới: “Chị Ngọc, chị phải làm chủ cho em, em thật sự không cố ý, hơn nữa mất một tay rồi thì sao em có thể làm việc cho chị?"

Lúc này Khương Ngọc cười, cười rất thoải mái, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của Khương Ngọc, cứ như được tắm trong gió xuân, hết sức đẹp mắt, chị ấy nói: “Tay này tạm giữ lại cho em, nếu em làm không xong chuyện của con gái chị, vậy thì em cứ chờ đó... Giờ cũng không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi, sáng mai chị dẫn em đi tìm bà nội của Nguyệt Thiền, bàn bạc kế hoạch lên đường."

Tôi cung kính nói: “Vậy làm phiền chị Ngọc rồi!"

Khương Ngọc nói xong bèn bỏ đi, để lại tôi và Khương Nguyệt Thiền hai mắt nhìn nhau, nàng hừ lên giận dỗi, xoay đầu qua chỗ khác không nhìn tôi nữa, tôi vội vàng đi qua nói: “Em gái Nguyệt Thiền, em vẫn còn giận anh sao?"

"Lưu manh!" Khương Nguyệt Thiền đỏ mặt chạy đi, nhìn bóng lưng của nàng, tôi lắc đầu cười, cũng quay về phòng mình.

Nhưng lúc ở trên giường, trằn trọn mãi vẫn không ngủ được, một mặt là vì ngày mai sẽ lên đường, sẽ phải bắt đầu một hành trình kỳ bí, cũng đầy rẫy nguy hiểm, điều này khiến tôi ngoại trừ có chút chờ mong, càng nhiều hơn chính là một loại nỗi lòng nói không nên lời chạy lên não, khiến tâm tình xao động, gần như không thể bình tĩnh trở lại.

Nằm mãi không ngủ được, tôi định đứng lên hút điếu thuốc, nhưng không ngờ lúc đứng dậy, thì tìm mãi không thấy gói thuốc, trong túi cũng không có, rương hành lý càng không có, trong lúc tôi đang phàn nàn thì đột nhiên dưới gầm giường xuất hiện phản quang hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Tôi thấp thỏm trong lòng, không biết thứ dưới gầm là vật gì, bèn thận trọng lại gần, dự định nhìn thử chút tôi, nhưng vừa đưa tay lại lập tức rút về, tôi sợ lỡ như phía dưới có bẫy chuột thì sao?

Dù sao Khương gia đại trạch cất giấu rất nhiều bí mật, tôi cũng không có ý định tò mò không buông, có đôi khi biết đến càng nhiều, nguy hiểm cũng lại càng lớn, cho nên tôi rút tay về.

Nhưng con người là một loại động vật khó đoán, sự tò mò mạnh hơn các sinh vật khác rất nhiều, càng nghĩ dưới sàng có thứ gì thì trong lòng càng ngứa ngáy, rốt cuộc là thứ gì?

Càng nghĩ càng tò mò, nhịn không được mò xuống gầm giường, không chút đề phòng, nhưng lúc tôi vén ga trải giường lên nhìn thì phát hiện dưới gầm giường có một đồng xu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ một đồng xu thôi cần gì phải căng thẳng như vậy chứ...

Tôi cầm đồng xu lên nhìn, thì thấy đó là hình một người phụ nữ đang nâng một con chim bồ câu hòa bình, trên đó có in mệnh giá một nhân dân tệ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đồng xu này, nó có vẻ là một loại đồng tiền kỷ niệm nào đó.

Nhưng khi đặt đồng xu xuống, tôi phát hiện một viên gạch lát nền dưới gầm giường đã bị cạy tung lên.

Đổi thành bình thường, tôi nhất định không thể nhìn thấy những chi tiết như vậy, bởi vì khi nhặt được tiền xu thì cơ thể thường chui xuống gầm giường, lúc này tôi mới quyết tâm tiếp tục tìm hiểu vấn đề.

Tôi dùng con dao găm mà Khương Nguyệt Thiền đưa cho để đập mở viên gạch lát nền này, dưới đó lại có một ngăn ẩn được giấu kín, bên trong là một chiếc rương có khóa, trông rất cũ kỹ.

Tôi kéo chiếc rương ra, kích thước của chiếc rương này tương đương với rương hành lý bình thường, nhưng có một ổ khoá khóa lại chiếc rương, đây là một cái rương sắt, mặt trên sơn màu xanh, có lẽ do quá cũ cộng thêm không gian ẩm ướt, lớp sơn trên bề mặt đã bong, e rằng bên trong đã rỉ sét.

Nhìn bề ngoài của chiếc rương, tôi nghĩ người của Khương gia chắc chắn không phát hiện, dù sao lúc kéo ra, mặt trên chiếc rương đã bị phủ một lớp bụi dày đặc.

Ổ khoá cài trên đó chỉ là loại khoá thong thường, ổ khóa đều đã rỉ sét, vừa nhìn là biết ổ khóa này đã không còn cách nào mở ra, tôi kéo chiếc rương tới sát mép giường, sau đó hay dùng dao găm cạy ổ khóa ra.

Không hổ là dao găm do Khương Nguyệt Thiền tặng cho tôi, độ sắc bén của con dao găm này rất hiếm có trên thế giới, chỉ cần dùng chút lực là ổ khóa bèn mở ra.

Ôm tâm tình thấp thỏm, tôi do dự không biết có nên mở rương ra hay không, dù sao nơi này là Khương gia, rương cũng là vật của Khương gia, tôi thật là vô đạo đức nếu đụng vào đồ của người khác.

Nhưng trái lại nếu người của Khương gia cũng không biết về chiếc rương, để nó phủ bụi ở đây cũng là lãng phí, tôi chỉ nhìn xem bên trong là thứ gì, không lấy đi là được. Nếu có thể, tôi sẽ báo tin này nói cho người của Khương gia, vậy coi như tôi giúp người làm niềm vui rồi.

Nghĩ tới đây, tôi bèn mở rương, lập tức một đống bụi dày đặc đập vào mặt, khiến tôi bị sặc, nhưng khi nhìn thấy rõ ràng đồ vật bên trong, lại càng khiến tôi hoảng sợ.

Bên trong hoá ra là một bộ quần áo, nhìn giống kiểu áo Tôn Trung Sơn, trên ngực còn có một tấm lệnh bài, dường như tấm lệnh bài có ý nghĩa nào đó, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy.

Mà ở bên trong rương, tôi lại thấy được một tấm hình cũ, bức hình cũ đã loang lổ, đó là một người đàn ông khá đẹp trai, phía sau còn viết tên Trần Quốc Minh, cùng với ngày tháng năm sinh, quê quán.

Tôi hiểu rồi, đây chắc là đồ cá nhân của Trần Quốc Minh, chắc trước kia Trần Quốc Minh sống ở trong căn phòng này, còn tôi chỉ trùng hợp tiếp xúc mà thôi.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, đang định cầm bộ quần áo này đi tìm chị Ngọc báo công thì bỗng nhiên ở trong quần áo rơi ra một lá thư, chữ viết trong thư đều là một loại chữ phồn thể. Nội dung đại khái là: Trần Quốc Minh chuẩn bị ở đêm tân hôn, ám sát Khương Ngọc, sau đó mang đầu của Khương Ngọc trở về gặp kẻ có tên là "thủ lĩnh"!

Tôi nhìn thấy mà toát mồ hôi lạnh, không phải Trần Quốc Minh là chồng của Khương Ngọc sao, hơn nữa hai người rất yêu nhau, tại sao ông chồng lại muốn lấy mạng của vợ mình?

Hơn nữa thủ lĩnh này lại là ai? Hay tại sao thứ này lại được chôn ở đây?

Đủ thứ vấn đề nối tiếp nhau khiến tôi suy nghĩ không trong chuyện này ẩn giấu điều gì, bỏ quần áo, ảnh và những thứ lặt vặt khác xuống, tôi nghĩ nơi đây chắc chắn còn giấu thứ đồ khác. Tôi bèn lật ngược chiếc rương lại kiểm tra, thì phát hiện dưới đế rương vẫn còn giấu một cái cơ quan, cơ quan này vô cùng bí ẩn, nếu không phải chỗ cơ quan lòi lên sợi tóc, thì chỉ e tôi cũng không phát hiện ra được.

Tôi bèn mở cơ quan ra, bên trong là mấy ống nghiệm, đồng thời trong ống nghiệm lại có một con rết màu đỏ như máu đã khô quắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK