Khóe miệng của Khương Nguyệt Thiền hơi nhếch lên, nàng trừng tôi nói: “Còn không đuổi theo?"
Tôi choàng tỉnh vội chạy về phía Dư Vi, lại phát hiện cô bé đang đứng trên cây cầu bắc ngang qua công viên. Cây cầu này chính là Cầu Cửu Phố lừng danh, vắt ngang qua dòng Hoàng Phố mênh mông, nhìn từ xa giống như hai người khổng lồ nắm tay nhau, đứng ở trung tâm dòng Hoàng Phố, cực kỳ vĩ đại.
Tôi nhìn thấy Dư Vi đứng ở bên lan can cầu, đưa mắt nhìn xuống mặt sông, sợ cổ nghĩ quẩn nên vội vã chạy tới, lúc này trên cầu chỉ có linh tinh xe cộ, không có mấy người đi bộ.
Tôi chạy tới nắm lấy tay của Dư Vi, nói: “Em làm sao vậy? Để cho Khương Nguyệt Thiền chê cười!"
"Khương Nguyệt Thiền, Khương Nguyệt Thiền! Trong đầu của anh đều là Khương Nguyệt Thiền, vậy anh cứ đi cùng với ả ta đi, còn tới tìm em làm gì!" Dư Vi tức đến mức cặp vú bự liên tục nhấp nhô.
Tôi dở khóc dở cười, nói: “Em giận cái gì chứ, hơn nữa em cũng biết giữa anh và Khương Nguyệt Thiền không có gì cả, cô ấy chỉ cho anh một đề nghị, sau đó anh đồng ý thôi mà."
Tôi cảm thấy mình rất vô tội.
Nhưng Dư Vi lại như thể nổi trận lôi đình, cô ấy ôm chặt tay của tôi, hung bạo cắn cực mạnh, đau đến mức tôi nghiến răng ken két, nhưng không rút tay ra, để cô ấy cắn thoải mái.
Đôi mắt của Dư Vi đã ướt nhoè, cô nói: “Đồng ý? Đồng ý hay quá, anh đồng ý để ả ta bú thứ đó của anh hả? Anh thật bẩn thỉu, em kinh tởm anh!"
"Em kinh tởm anh sao còn cắn anh, điều này chứng tỏ anh và em đều thúi như nhau!" Tôi cười.
Dư Vi sửng sốt, gương mặt đỏ đến tận mang tai hét lên: “Anh là đồ vô lại!"
"Thế à, anh vô lại thì đã sao, cắn nữa à? Em có thể làm gì được anh? Hơn nữa anh đồng ý với cô ấy rồi chẳng phải vì lo lắng cho em sao. Nếu em đã không muốn thì không cần phải đi, dù sao anh cũng dự định qua đó xem thử, mở mang kiến thức cũng tốt!" Tôi dựa vào dãy lan can nói.
"Tốt, tốt! Quả nhiên hai người có gian tình!" Dư Vi nghiến răng nói.
Tôi bật cười, nói: “Được rồi, ông đây không cãi nữa, ông đây có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, ok, ông đường đường là thanh niên cứng của năm không thèm cãi với cô em, em thắng!"
Nhưng đúng lúc này Khương Nguyệt Thiền đã đến đây, nhìn thấy Nguyệt Thiền qua đây, Dư Vi giận dữ làm ngơ, nhưng Nguyệt Thiền vô cùng khéo léo, nàng thản nhiên nói: “Cô đang ghen sao, ban nãy tôi chỉ hút một chút máu của anh ta, cô làm gì mà nổi sung dữ vậy."
"Hút máu?" Dư Vi trợn to hai mắt, cô giật mình nhìn tôi: “Hai người… hai người không làm chuyện đó?"
"Chuyện gì?" Tôi hỏi Dư Vi.
Dư Vi bèn xấu hổ đến mức cổ cũng đỏ bừng, cô nói: “Không có, không có gì!"
Tôi thấy Khương Nguyệt Thiền đang cầm một chiếc hộp, bèn hỏi: “Nguyệt Thiền, sao tôi chưa từng thấy cái hộp này?"
"Đây là tro cốt của anh họ." Khương Nguyệt Thiền nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng, nhưng chỉ một câu thôi cũng khiến tôi sởn gai ốc từ lòng bàn chân vọt lên tới cổ.
Đêm hôm khuya khoắt, Khương Nguyệt Thiền dám cầm hộp tro cốt bước đi trên đường. Nhưng cũng không khó hiểu cho lắm, nàng là người của Âm Sơn Gia gì gì đó, hơn nữa dựa trên biểu cảm của Mã Trung thì Âm Sơn Gia dường như rất lợi dài, e trong còn những bí mật mà chúng ta chưa từng nghe qua.
Khương Nguyệt Thiền nhìn tro cốt nói: “Anh họ muốn trở thành chồng của tôi, đáng tiếc giờ anh ấy đã chết. Tôi vốn chỉ xem anh ấy là anh họ, không có ý nghĩ gì khác."
"Chồng? Khoan đã... cho dù không phải là chồng của cô thì hắn cũng là anh họ của cô, anh không nên lạnh lùng như vậy." Tôi cau mày nhìn Khương Nguyệt Thiền, lúc này Khương Nguyệt Thiền càng toả ra hơi thở hết sức khủng bố.
Khương Nguyệt Thiền vô cùng thản nhiên, nàng rải tro cốt xuống dòng sông, nói: “Lẽ nào tôi phải lệ rơi đầy mặt, mới là thương tâm sao? Có chút thương tâm hà tất phải biểu hiện ra ngoài, hơn nữa chuyện anh ấy trở thành chồng của tôi, đó chỉ là lệnh của mẹ mà thôi, giữa chúng tôi chỉ có tình cảm anh em bình thường, không hề có tình cảm nam nữ."
"Đúng vậy, có đôi khi ngoài mặt trông rất đau lòng, nhưng thật ra lòng mang lừa dối, khiến người ta ghê tởm..." Tôi nói.
Khương Nguyệt Thiền không đáp, trên mặt không còn xuất hiện thêm biểu cảm gì nữa, vẫn trông giống như tảng băng, y hệt như người máy, chúng tôi giúp Khương Nguyệt Thiền rải tro cốt xuống dòng sông. Lúc này đêm đã khuya, tôi đồng ý với Khương Nguyệt Thiền đến Âm Sơn Gia, nên tôi bảo cô ấy đêm này cứ tới chỗ tôi ngủ lại, dù sao chỗ tôi còn rất nhiều phòng trống.
Khương Nguyệt Thiền thoải mái đồng ý nên chúng tôi nhanh chóng trở về ngôi nhà thuê, phần lớn các phòng đều đã tắt đèn, ngoại trừ vài ‘cú đêm’ thích online thâu đêm thì ngôi nhà đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Tôi gần như nghe được hơi thở của chính mình, Khương Nguyệt Thiền nhìn thoáng qua kết cấu của nơi này, bèn hỏi: “Anh có làm ăn gì ở đây sao?"
"Làm sao cô biết?" Tôi rất ngạc nhiên nhìn nàng.
Khương Nguyệt Thiền mỉm cười, nàng rất bình tĩnh nói: “Mặt trời mọc từ đằng đông mây tía đến, mà hướng đông của nơi này là nhà cao tầng, ngăn cản ánh nắng ban mai. Mặt trời mọc là thời điểm dương khí thịnh nhất, nhưng chỗ này không hề có ánh sáng soi tới, điều này sẽ khiến cho âm khí ở nơi này càng lúc càng mạnh, sống ở nơi này lâu dài sẽ có hại cho cơ thể của con người."
"Đây chính là phong thuỷ sao?" Dư Vi nói, lúc này thái độ của cô đã đỡ hơn.
Khương Nguyệt Thiền ngửa đầu nói: “Thủ lĩnh của nhà chính là chuyên gia về phương diện này, từ nhỏ được nghe nhiều, không muốn học cũng khó, nhưng cũng may giờ anh sắp rời khỏi nơi này, đây cũng là chuyện tốt."
"Tối nay cô hãy ở cùng Dư Vi, hai cô gái ở cùng phòng cũng thuận tiện hỗ trợ lẫn nhau." Tôi nói.
Khương Nguyệt Thiền gật đầu, nhưng Dư Vi lại không muốn, cô ấy nói: “Em... em không muốn! Em không quen cô ta!"
"Đừng có tuỳ hứng, nghỉ một đêm, ngày mai ta sẽ lên đường, anh cũng muốn giúp cơ thể của em sớm hồi phục." Tôi khuyên bảo cô.
Khương Nguyệt Thiền đặt hành lý ở bên cạnh tôi, nàng cầm đi vài bộ quần áo vui vẻ nói: “Cũng được, tối nay nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai sẽ bắt đầu khởi hành."
Tôi gật đầu, còn Dư Vi thì quệt mồm! Cuối cùng đành phải thỏa hiệp, đối với ta thì đây chính là cầu còn không được, một người ở một phòng thì lại càng tự do. Đợi sau khi hai nàng lên lầu, tôi bèn vọt lên giường lăn ra ngủ, nhưng cứ nằm nhìn trần nhà, mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Ngày mai tôi đi theo Khương Nguyệt Thiền đến Âm Sơn Gia, e rằng từ nay về sau cuộc đời của tôi sẽ rất khác. Giờ này khắc này, tôi rất nhớ ba mẹ, cả bà chị mù xinh đẹp, dù sao đã gần nửa năm không gặp, nên vô cùng nhớ nhung.
Tôi trằn trọc mãi không chợp mắt được, hơn nữa cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Vì vậy tôi định mở máy vi tính ra, không bằng xem phim rồi hẵng ngủ, nhưng lúc tôi đứng lên, trong lúc vô tình đụng lật hành lý của anh họ Khương Nguyệt Thiền, từ trong hành lý rơi ra con dao găm kia, cùng với một mai Phiên Thiên Ấn.
Phiên Thiên Ấn vô cùng tinh xảo, còn nhỏ hơn bàn tay của tôi nhiều, đúng lúc này một quyển sách cổ ở phía sau Phiên Thiên Ấn cũng là thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi nghĩ chỉ là một quyển sách thôi mà, xem chút cũng đâu có sao, vì vậy bèn mở ra nhìn, nhưng lại bị nội dung trong sách hấp dẫn.
Bìa của quyển sách này viết mấy chữ lớn: Quỷ Ảnh Mê Tung, tôi mở ra đọc thì thấy đây chính là các loại thuật pháp tìm kiếm phong thủy, cùng với pháp môn và kiến thức trộm mộ, đây là sách viết tay, không phải sách in, tôi đọc mà hết hồn.
Tôi không biết tôi đọc bao lâu, nhưng lúc đóng quyển sách lại thì trong đầu đã nảy sinh rất nhiều tri thức và đạo lý mà tôi chưa bao giờ từng thấy. Có lẽ là nhờ Kim Thiền nên dù đã đóng sách lại nhưng tôi vẫn nhớ kỹ nội dung bên trong, lúc đưa mắt nhìn ra bên ngoài thì trời đã sáng. Tôi lắc đầu cười khổ, ai ngờ mình đọc sách suốt một đêm, nhưng tôi vẫn thấy bình thường, không mệt mỏi gì lắm.
Nhưng đúng vào lúc này, tôi bỗng nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền tới, tôi bèn mở cửa ra thì nhìn thấy một thiếu nữ mặc quần short cực ngắn đang vung dao trong khoảng sân trống trước nhà. Nàng một tay cầm một con dao găm, trán chảy đầy mồ hôi hột, động tác vô cùng gọn gàng, dứt khoát, tuy tôi nhìn không hiểu chiêu thức trong đó, nhưng lại cảm thấy rất đẹp mắt, cứ như đang khiêu vũ vậy.