• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ban đêm, tôi vốn định đi vào giấc ngủ, nhưng không ngờ vừa mới nằm xuống, thị nữ bèn tới gọi. Biểu cảm của thị nữ trông rất kỳ quái, cô ta sợ hãi bước vào phòng của tôi, lắp bắp: “Phu nhân, phu nhân nói đã đến lúc rồi, anh hãy ra hậu sơn tìm bà..."

"Hậu sơn?" Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn cô, nhìn biểu cảm này của cô, tôi cảm thấy sau núi dường như đang cất giấu thứ gì đó, nhưng bản thân cô có vẻ rất sợ hãi.

Tôi bèn hỏi: “Hậu sơn có thứ gì đó rất ghê gớm sao?"

Thị nữ lắc đầu rồi đi ra ngoài, nói là đi ra, còn không bằng nói là chạy trốn. Khương gia vào ban đêm, ai ai cũng đã say giấc nồng, xung quanh không một bóng người, chỉ còn lại màn đêm tăm tối, trong bóng tối cứ như đang ẩn giấu bí mật gì, đương nhiên cụ thể là bí mật gì thì không ai biết.

Tôi rời khỏi Khương gia, giẫm ở trên bãi cỏ xốp mềm, xung quanh là rừng núi bao quanh, đương nhiên bầu không khí cực kỳ dễ chịu, dù ở bên trong hay bên ngoài, nhiệt độ đều ổn định, cũng khó trách căn phòng lớn như vậy lại không lắp điều hòa, thì ra rừng cây chung quanh chính là điều hòa thiên nhiên.

Hậu sơn chính là vách núi mà tôi và Khương Nguyệt Thiền từng đi qua, hậu sơn cách vách núi phía tây 300m, nhưng khi đó tôi chỉ có thấy được một mảng cây cối xanh biếc còn lại chỉ toàn là sỏi đá.

Nhưng nếu phu nhân đã nói là ở đây, thì tôi nghĩ dì ấy sẽ không để tôi leo cây, bèn đi vào trong hậu sơn, dọc theo con đường nhỏ trong khe núi đi về phía trước, bỗng nhiên tôi cảm giác hình như chân của mình giẫm phải thứ gì đó, tròn tròn mềm nhũn, nhưng nhìn kỹ thì lập tức khiến tôi chảy đầy mồ hôi lạnh, bởi thứ đó là con rắn dài tới 2m.

Con rắn lớn lập tức cắn về phía tôi, tôi không tránh kịp, nên bị cắn một phát trên đùi, chỉ cảm thấy tê liệt, ngay lập tức ngã trên mặt đất.

Tuy tôi biết mình sẽ không bị độc chết, nhưng cảm giác tê liệt này thật sự rất đáng ghét, cứ như tay chân bị trói buộc, không thể tự do hành động.

Trong lúc tôi đang chờ độc tính biến mất, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện từ xa, rõ ràng đi rất chậm, nhưng lại nhanh như chớp đi đến trước mặt của tôi, sau lưng dì là một vầng trăng sáng, lúc này giọng nói lạnh như băng cũng từ từ truyền tới: “Con quá yếu."

Tôi lập tức nhận ra giọng nói này là của ai, vội vàng cười nói: “Phu nhân, dì làm gì vậy, đều là người một nhà, sao lại dùng rắn độc để cắn con?"

"Nếu như dì là kẻ thù của con, thì lúc con tiến vào rừng, dì đã có hơn mười cách để giết con, con rắn này chỉ để cảnh tỉnh con, trong chuyến đi này không thể lơ là, người ngoài núi nếu làm việc cẩu thả thì tối đa chỉ mất việc mà thôi, nhưng chúng ta thì phải mất cả mạng." Phu nhân nói.

Tôi cảm giác được độc tính trên người đã giảm, bèn đứng lên.

Nhưng vừa nhìn thấy body của phu nhân thì lập tức sững sờ, nếu không phải câu nói vừa rồi của phu nhân đã thức tỉnh tôi, tôi sẽ cảm thấy trước mặt mình là một thiếu nữ, body của phu nhân phản chiếu dưới trăng sáng sáng chiếu rọi, vô cùng xinh đẹp trong sáng, nhưng lại lạnh lùng, vô cảm không thể lại gần.

Gương mặt của phu nhân vẫn không cảm xúc, tôi không biết dì ấy mừng hay giận, buồn hay vui, lại không kìm được cảm thấy kinh hoàng, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng, phu nhân làm từ pha lê hay là người tuyết? Rốt cuộc là người hay quỷ? Là Bồ Tát hay tiên nữ?

Dù giọng nói của dì ấy nhỏ nhẹ và dịu dàng, nhưng lại không có chút ấm áp, tôi sững sờ một lúc không dám trả lời, lúc trước tôi nhìn thấy Khương Nguyệt Thiền chỉ bị sự lạnh lùng và băng giá của nàng hấp dẫn, nhưng giờ phu nhân lại khiến toàn thân tôi rung động.

Giờ phu nhân búi tóc cao, lúc này tôi mới phát hiện khóe mắt bên trái của phu nhân lại có một nốt ruồi hứng lệ, nốt ruồi hứng lệ càng khiến phu nhân muôn phần xinh đẹp, dì mặc một chiếc đầm trắng dài, tay cầm một cây kiếm lưỡi mỏng, cứ như nữ hiệp bước ra từ trong tiểu thuyết võ hiệp. Mỹ nhân xuất trần thấy tôi không nói lời nào, bèn giận dữ mắng: “Chỉ một con rắn độc đã đủ làm con sợ? Vậy con sao có thể đi Vân Quý, sao có thể cứu con gái của dì."

Tôi cười xoà, dù phu nhân lạnh lùng đến đâu thì dì ấy rốt cuộc vẫn là một người mẹ, là mẹ thì ai chẳng yêu thương con gái của mình, chỉ là cách yêu thương của phu nhân không giống với những phụ nữ bình thường, tình mẹ của dì rất mờ mịt.

Tôi thấy chiếc cổ trắng ngần, mịn màng của phu nhân: “Chị Ngọc, chị hiểu lầm rồi, em không sợ, chỉ là em cảm thấy chị Ngọc trông rất trẻ đẹp."

Phu nhân lập tức giận dữ khi nghe tôi nói câu này, dì trừng mắt hăm doạ: “Còn nói bậy như vậy nữa, dì sẽ khoét hai tròng mắt của con, rồi kéo cả chiếc lưỡi nói lung tung của con ra nữa!"

Một cơn ớn lạnh lan ra dọc sống tôi, tôi lập tức đổi giọng: “Xin phu nhân đừng làm vậy, con người của con không biết nói láo, con chỉ nói lời thật lòng, nhưng con rất tò mò phu nhân sẽ dạy con như thế nào."

"Đi theo dì." Phu nhân xoay người đi về phía sâu trong rừng.

Tôi rõ dãi trước body nóng bỏng của phu nhân, vội vã quay đầu sang chỗ khác, nhìn về những thứ khác ở xung quanh, rất sợ nhìn lâu lại sẽ nói ra những lời bồng bột.

Những phụ nữ trong thời đại này, chỉ cần trang điểm kẻ mặt là có thể được tung hô là nữ thần, nhưng hôm nay tôi mới hiểu, danh xưng nữ thần này cũng chỉ có người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Khương Ngọc mới xứng. Gọi Khương Ngọc là Băng Tuyết nữ thần cũng không quá, khiến cho người ta không thể nảy sinh những ý nghĩ dâm dục, chỉ còn lại đam mê thưởng thức.

Tôi đến một chỗ đất cao trong rừng, nhìn thấy 2 chiếc xe ngựa kiểu cũ ở bên cạnh, tôi nghĩ chắc chỉ xe ngựa mới có thể đi trên trên mặt đường gồ ghề như Âm Sơn Trại, Khương Ngọc kéo nắp sau của xe ngựa, lúc này bên trong đặt không ít vũ khí, dì nói: “Hình như con chưa hiểu hết cơ thể của mình, giờ dì sẽ nói cho con hiểu về chỗ tốt của cơ thể 1 Kim Thiền."

Tôi gật đầu đồng ý, không dám làm phiền Khương Ngọc, Khương Ngọc chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Người ăn Kim Thiền thì tố chất cơ thể sẽ mạnh hơn nhiều người bình thường, bị bất kỳ tổn thương gì đều sẽ nhanh chóng khép lại, đương nhiên đây không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là thân thể sẽ sản sinh một loại tính năng vô cùng hack, chính là kháng độc, chắc con đã biết vì sao Mã Trung và Cổ sư vô cùng quan tâm Kim Thiền?"

"Bởi vì lão là Cổ sư, Cổ sư sẽ tạo ra cổ độc, nếu như có được cơ thể có thể kháng lại cổ độc, vậy tức là lão có thể tìm kiếm thêm nhiều Cổ vật có độc tính mạnh hơn rồi." Tôi đoán.

Khương Ngọc gật đầu về phái tôi, dì mỉm cười nói: “Đúng thế, năng lực kháng độc tương đương với những loại bệnh vặt như cảm sốt, lang beng… sẽ không thể hại con nữa, hơn nữa mọi bộ phận trên cơ thể của con đều được cường hóa. Dì nghĩ lúc con làm chuyện phòng the với Dư Vi cũng có thể cảm nhận được, lúc đó thể lực của Dư Vi hơn hẳn con, còn con gần như cạn kiệt tinh lực mà chết."

Tôi gãi đầu, lúng túng nói: “Việc này, sao chị Ngọc lại biết?"

"Dừng gọi chị Ngọc ngay, con đang dùng lời nói để chiếm tiện nghi từ dì đó nha!" Khương Ngọc tức giận nói.

Tôi cười he he he, đổi đề tài: “Vậy dì Ngọc."

"Con..." Khương Ngọc tức đến mức đôi mắt đẹp trừng lớn, khiến tôi gãi đầu phàn nàn: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, vậy dì bảo con nên gọi dì như thế nào? Con cảm thấy dì đang dạy con bản lĩnh, con nên gọi người là sư phụ, nhưng dì lại trẻ đẹp như Hằng Nga hạ phàm, người không biết còn tưởng chúng ta trạc tuổi nhau đó."

Sắc mặt của Khương Ngọc lúc trắng lúc đỏ, đành lạnh lùng đổi cách xưng hô: “Thế thì cứ gọi chị Ngọc, đỡ cho thằng nhóc em lại ba hoa chích choè, nói tiếp chuyện Kim Thiền đi, có thể nói Kim Thiền gia tăng tố chất cơ thể của em, em có thiên phú học tập thuật pháp hơn so với bình thường người, ví dụ như một vài kỹ xảo cận chiến, hoặc một ít thuật phòng thân, chỉ cần em chăm chỉ học tập, thì có thể đạt được chút thành tựu sau một thời gian ngắn."

Tôi như có điều suy nghĩ gật đầu, hỏi: “Sau đó thì sao?"

"Cái thằng này, đừng tùy ý xen vào, sẽ làm loạn suy nghĩ của chị biết không!" Khương Ngọc giận mắng, dường như chị ấy đang rất giận, nhưng ở giữa nơi gió mát trăng thanh này, trên bầu trời treo vầng trăng sáng như khay bạc, khiến cho gương mặt đang giận của Khương Ngọc càng thêm quyến rũ, thanh lịch và sang trọng.

(Lời dịch giả: sau đoạn này xưng hô của nhân vật chính với Khương Ngọc đã chuyển từ con-dì, sang em-chị theo yêu cầu của chính Khương Ngọc, là một người đẹp nên không muốn bị gọi là dì sẽ già, chuyện này cũng bình thường trong xã hội hiện đại, chẳng người phụ nữ nào không thích được coi là còn trẻ cả)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK