Tôi cứ như quả bóng xì hơi, toàn thân đột nhiên uể oải, đặt mông ngồi trên mặt đất, nhìn thấy dây leo xung quanh cũng mất đi sức sống, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Mà lúc này trong ngọc dũng cũng không có động tĩnh gì, tôi thầm nghĩ chẳng qua chỉ là một người chết mà thôi, không đáng để nhìn. Tôi thấy Cú Đêm vẫn còn đang loạng choạng trên mặt đất, bèn đi tới hỏi: “Cô không sao chứ?" Cú Đêm mơ màng nhìn tôi, cơ thể co quắp từng cơn, nàng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.