• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi cho rằng Khương Nguyệt Thiền sẽ khóc không ngừng khi nhìn thấy nửa đoạn thi thể này, nhưng không ngờ trạng thái này rất ngắn, nàng lấy ra một con dao găm từ trong thi thể. Toàn thân con dao găm đều là điêu khắc từ gỗ cẩm lai, phía trên có rất nhiều văn tự, nhưng xa quá nên tôi không nhìn rõ.

Điều duy nhất có thể khẳng định là con dao găm của Khương Nguyệt Thiền giống như đúc của anh họ nàng, cứ như là một cặp. Nàng nhìn con dao găm mấy giây, bỗng nhiên rút ra khỏi vỏ, ném mạnh về phía tôi.

Con dao găm kia bay nhanh về phía tôi, tôi vội nhắm mắt lại, cứ tưởng Khương Nguyệt Thiền muốn giết mình. Nhưng sau đó tôi nghe được một âm thanh giòn vang, lập tức ngã mạnh xuống dưới, tôi mới nhận ra Khương Nguyệt Thiền ném dao găm rất chuẩn, cắt đứt xiềng xích trói tay tôi.

Điều này khiến tôi giật mình, tôi lúng túng nhặt con dao găm lên, nhìn kỹ lưỡi dao, chỉ thấy lưỡi dao có màu tối, mũi dao lóe một loại ánh sáng lạnh, ánh sáng lạnh này vô cùng nguy hiểm, lại có thể chặt đứt xiềng xích bằng sắt, đủ chứng tỏ con dao găm này chính là một bảo bối.

Khương Nguyệt Thiền nhìn về phía tôi, nàng nói: “Đi thôi, nếu bị Mã Trung phát hiện, sẽ nấu anh ra bã, đến lúc đó anh muốn sống không được muốn chết không yên!"

Tôi đang định dùng dao găm cứu Dư Vi, bỗng nhiên từ xa xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, Khương Nguyệt Thiền xé từ trên áo một miếng vải, cột tóc ra sau ót, tết thành bím đuôi ngựa, nàng quay đầu nói với tôi: “Quay lại!"

Tôi bèn quay về bên cạnh xiềng xích, hai tay nắm lấy chuôi xích sắt, tạo thành giả tượng tôi vẫn bị trói, còn con dao găm sắc bén vẫn được giắt ở bên hông.

Quả nhiên từ phần cuối hang động, truyền tới một mùi hôi thối, tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên một người đội nón rộng vành màu đen đang đi về phía chúng tôi, cùng lúc đó, một giọng nói ghê rợn truyền đến: “Lão phu mới đi lấy chút công cụ, cô em ma mãnh thật đấy, dám giết tiểu bảo bối của anh..."

"Mã Trung!" Khương Nguyệt Thiền tức giận rít lên, cầm dao găm đâm về phía Mã Trung, Mã Trung không hề né tránh, đột ngột từ trong tay áo bay ra một con rắn đen.

Tốc độ của rắn đen cực nhanh, vừa lò đầu ra lập tức giương nanh lao về phía Khương Nguyệt Thiền, Khương Nguyệt Thiền rất nhạy bén, trong thời khắc hiểm nghèo, nhanh chóng lộn ngược ra sau, động tác duyên dáng, lộn ngược ra sau giống như vận động viên TDDC ở trên xà đơn, tràn đầy mỹ cảm.

Rắn đen gần như xẹt qua sát rạt cơ thể của Khương Nguyệt Thiền, tôi cứ tưởng Khương Nguyệt Thiền tránh được rồi, nhưng không ngờ rắn đen bay ra sau lưng của Khương Nguyệt Thiền thì bỗng nhiên nổ tung, sau đó bắn ra cả đống chất dịch màu xanh, giội lên lưng của Khương Nguyệt Thiền.

Lưng của Khương Nguyệt Thiền lập tức máu thịt be bét, bốc đầy khói trắng, nàng rất kiên cường, chỉ khẽ cau mày, vẫn bất chấp vết thương sau lưng, phi cước rất đẹp vào mặt của Mã Trung.

Mã Trung cũng không ngờ tới trò bẩn của mình không ngăn được hành động của Khương Nguyệt Thiền, càng không ngờ Khương Nguyệt Thiền không hề sợ đau, vẫn lạnh lùng vung đùi đẹp đá vào mặt lão.

Nàng đá văng Mã Trung ra xa, Mã Trung bầm dập ngã xuống đất, nghiến răng hằn học nhìn Khương Nguyệt Thiền, đôi mắt gần như bắn ra lửa. Còn Khương Nguyệt Thiền sao có thể để Mã Trung nghỉ ngơi, lập tức lao nhanh hơn, lao vào tay đấm chân đá Mã Trung.

Mã Trung bị đánh không đứng dậy nổi, còn Khương Nguyệt Thiền thì cưỡi ở trên người của Mã Trung, sau đó đấm liên tục càng lúc càng nhanh, khoảng sau hơn hơn mười đấm, Khương Nguyệt Thiền trừng lớn đôi mắt đẹp, giơ dao găm lên thật cao đâm vào đầu của Mã Trung, muốn kết thúc tính mạng của lão!

Nhưng Mã Trung lại nở nụ cười quỷ dị, tôi thầm nghĩ không tốt, e rằng Khương Nguyệt Thiền sẽ chịu thiệt. Đúng lúc này, từ trong ống quần của Mã Trung bỗng nhiên chui ra ngoài một con trùng nhiều chân dài hơn 1m, tôi biết con trùng nhiều chân này, nó là sâu cuốn chiếu, tôi đã từng gặp nhiều lần ở trên ngọn núi quê nhà, biết phun nọc độc.

Những người lớn thấy lũ trùng này đều bảo tôi cách xa chúng, bởi vì nếu để dịch độc phun vào mắt, sẽ gây mù loà. Người chị mù của tôi cũng vì bị sâu cuốn chiếu phun mù hai mắt, nên cha mẹ mới nhận nuôi tôi.

Tôi la lớn: “Khương Nguyệt Thiền, coi chừng phía sau!"

Khương Nguyệt Thiền quay đầu lại, nhưng lúc này sâu cuốn chiếu đã quấn lấy hai tay của nàng, Mã Trung nhân cơ hội lật đứng lên, vô cùng thảm hại.

Khương Nguyệt Thiền cố giãy dụa, nhưng sâu cuốn chiếu rất mạnh, buộc chặt đôi tay của Khương Nguyệt Thiền lại với nhau.

Tôi chưa từng nhìn thấy con sâu cuốn chiếu khổng lồ như vậy, dù biết Khương Nguyệt Thiền vô cùng hiểm nghèo, nhưng con trùng này đáng sợ quá, cho dù tôi tới hỗ trợ thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Nhưng Khương Nguyệt Thiền người ta chỉ là một cô gái, chẳng lẽ nói thằng đàn ông như tôi lại giương mắt nhìn một cô gái chịu chết?

Mã Trung cười ha ha, lão nói: “Lão phu đã sớm tính được cô em sẽ trốn thoát, nhưng không ngờ cô em lại giết chết tiểu bảo bối của tôi. Cô có biết anh bồi dưỡng nó lớn như vậy đã tốn bao nhiêu tâm huyết không? Cũng được... anh sẽ biến cô em thành mẫu trùng, sinh cho tôi một con côn trùng! Nhưng trước đó hãy để cho lão phu tận hưởng mùi vị của Âm Sơn Gia tiểu công chúa!"

Nói xong, Mã Trung đẩy mạnh Khương Nguyệt Thiền đã bị trói ra xa, Khương Nguyệt Thiền nghiến chặt răng, dù hai tay bị trói buộc, nàng cũng không chấp nhận chịu chết, bèn bật nhảy lên, vung chiếc đùi đẹp thon dài đá liên tục vài cước vào người của Mã Trung.

Lúc này áo trên người của Mã Trung đã nát vụn, lộ ra nửa người trên của Mã Trung. Lúc nhìn thấy nửa người trên của Mã Trung, tôi kinh hãi vô cùng, đây là nửa thân trên của con người sao?

Tôi nhìn thấy trên thân của Mã Trung có vô số côn trùng màu máu, lúc nhúc quấn chặt lấy nhau trông y hệt đám sao biển trên bờ biển, hàng ngàn hàng vạn côn trùng, hợp thành cơ thể người của Mã Trung.

Ở trong ngực của Mã Trung, có một thứ quái dị màu vàng óng ánh ngọ nguậy trốn kín ở bên trong, khiến người ta vô cùng kinh tởm.

Không ít côn trùng giống như là dịch thể rớt xuống từ trên thân của Mã Trung, rơi trên mặt đất không ngừng uốn éo, sau đó lại leo lên trên thân của Mã Trung.

Mã Trung hoàn toàn không còn dáng vẻ của một người nên có, Khương Nguyệt Thiền nghiến răng ken két rít lên: “Thằng già này thật ác, hạ cổ cả chính bản thân mình, luyện cơ thể sống thành một người Cổ!"

"Đúng, giờ lão phu chính là một người Cổ! Nhưng lão phu đổi ý rồi, tôi muốn trước hấp cưng cho đã, sau đó mới xử tử thằng ranh dán trộm Kim Thiền của anh!" Nói xong, Mã Trung lại nở nụ cười kinh tởm, từ trong cái mồm ngoác rộng để lộ hai hàm răng vàng khè khiến ai nhìn cũng buồn nôn, còn chu môi về phía Khương Nguyệt Thiền.

Khương Nguyệt Thiền cũng luống cuống, một chân đá về phía Mã Trung, hét lớn: “Mày cút xa tao ra! Đừng mà..."

Nhưng cú đá này của Khương Nguyệt Thiền lại thu hút đám nhuyễn trùng trên thân của Mã Trung, một lượng lớn côn trùng bò dọc theo chiếc đùi đẹp của Khương Nguyệt Thiền, không ngừng bò vào phần giữa hai đùi của Khương Nguyệt Thiền.

Ánh mắt của Khương Nguyệt Thiền tràn ngập sợ hãi, băng sơn thiếu nữ lại cũng có lúc biết sợ, lúc sợ hãi cũng giống như khi Dư Vi hồi phục lý trí.

Dư Vi đã bị khói đen làm hại, chẳng lẽ Khương Nguyệt Thiền cuối cùng cũng rơi vào kết cục bi thảm như vậy?

Lượng lớn nhuyễn trùng nhanh chóng rớt xuống độp độp từ trên thân của Mã Trung, rồu chui vào trong quần áo của Khương Nguyệt Thiền. Một cánh tay vô cùng gớm ghiếc toàn là côn trùng sâu bọ duỗi thẳng về phía cặp vú của Khương Nguyệt Thiền, chuyện quỷ dị là áo quần của Khương Nguyệt Thiền bỗng dần vỡ vụn, lộ ra da thịt trắng nõn nà, chỉ rất nhanh thôi nàng sẽ hoàn toàn trần truồng.

Khương Nguyệt Thiền xấu hổ nói: “Mày dám làm hại tao hả thằng chó! Mày không sợ người của Âm Sơn Gia tới tìm mày trả thù sao? Thằng chó này!"

"Mắng thật dễ nghe! Anh thích!" Mã Trung nở nụ cười dâm dục, mà lúc này Khương Nguyệt Thiền đã vô cùng hoảng hốt, nàng cắn chặt răng, một khuôn mặt tràn ngập uất ức, và hoảng sợ!

Nhưng vẻ sợ hãi này lại bị Mã Trung nhìn thấy hết, lão già đã hơn 70 tuổi giống như một ác quỷ, chu cái mỏ gớm ghiếc đến sát mặt của Khương Nguyệt Thiền, cái miệng ghê tởm kia chảy đầy dịch nhờn màu da cam!

Đồng thời bàn tay bẩn thỉu của Mã Trung lại đặt ở trên bắp đùi trắng mịn nõn nà của Khương Nguyệt Thiền, không ngừng sờ tới mò lui, lại còn có dự định đi sâu khám phá!

Tôi không nhìn nổi nữa, thầm nghĩ nếu để một cô gái xinh đẹp như vậy bị một lão già xấu xí, gớm ghiếc vấy bẩn tấm thân trong trắng, vậy chẳng phải là của quý trời ban sao?

Nghĩ tới đây, tôi lập tức nắm chặt dao găm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, mặc kệ rốt cuộc thân phận của Khương Nguyệt Thiền là gì, Âm Sơn Gia là gia tộc nào, nhưng giờ nếu như tôi không đi cứu nàng, tôi còn xứng làm đàn ông sao?

Ý tôi đã quyết, bèn cầm dao găm lặng lẽ lại gần...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK