Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thầm suy đoán lai lịch của con rết, nhưng không nhìn ra được chưa hẳn vô ích, tôi phải đích thân kiểm tra mới được. Mở ống nghiệm thả con rết ra, đặt trong lòng bàn tay quan sát, để xem nó đã chết hay chưa.
Nếu là vào hơn 20 năm trước, con rết bị nhốt bên trong ống nghiệm, trong tình trạng không có nước và thức ăn, thì nó chắc chắn đã chết. Tôi cầm con rết suy tư, hình tượng củaTrần Quốc Minh trong lòng lập tức sụp đổ, chỉ sợ lão cũng không thật lòng yêu mẹ của Khương Nguyệt Thiền, mà có mục đích khác
Trong lúc tôi quan sát con rết, bỗng nhiên con rết nhúc nhích, ban đầu tôi cứ tưởng mình gặp ảo giác, nhưng đúng là con rết đã sống lại!
Tôi hoảng hồn bèn quẳng con rết ra xa, nhưng chưa kịp làm thì con rết đã cắn vào ngón tay của tôi, tôi tức quá giẫm nát con rết. Nhưng lúc này, một cơn đau dữ dội chưa từng thấy bỗng nhiên chạy khắp toàn thân, nỗi đau khiến tôi gần như ngạt thở, tôi cảm giác cứ như có bàn tay đang bóp mạnh buồng tim của mình, nó hung hăng đè ép, còn tôi chỉ có thể cam chịu!
Cảm giác tê dại kèm theo đau đớn từ trái tim lập tức khiến tứ chi co quắp, ngã xuống đất, cứ như toàn bộ sợi gân bị rút ra, khiến cơ thể tôi co giật, miệng sùi bọt mép, cứ như sắp chết đến nơi, toàn thân khó chịu.
Cơn đau dữ dội hành hạ tôi suốt 3 giờ, tới tối, tôi vẫn không thể nào nhúc nhích. Nhưng vừa đến nửa đêm, độc tố trên người đã giảm đi rất nhiều, thì tôi mới có sức nhúc nhích. Ngay khi vừa đứng lên, tôi bèn đi soi gương thì phát hiện toàn thân đã ướt như chuột lột, hơn nữa khóe miệng toàn là nước nhãi.
Tôi lập tức uống một ly nước, rồi uể oải ngồi phịch lên giường, nếu không nhờ Kim Thiền bảo vệ thân thể của chính mình, e rằng giờ tôi đã đi gặp Bin Laden rồi.
Tôi đã từng tưởng tượng vô số kiểu chết của mình, nhưng không ngờ mình lại thiếu chút nữa bị rết cắn chết, còn chịu giày vò đau đớn đến vậy, tôi lau sạch rồi mồ hôi trên người, cầm thư của Trần Quốc Minh bắt đầu suy tư, xem ra Trần Quốc Minh định dùng con rết này để độc chết người của Khương gia, chỉ là không biết vì sao, Trần Quốc Minh không thực hiện được.
Nhưng điều khiến tôi phân vân là con rết huyết hồng này không phải độc vật bình thường, có hơi giống cổ độc mà Mã Trung đã dùng, hơn nữa còn độc hơn của Mã Trung nhiều. Mã Trung dùng cổ độc, mà Trần Quốc Minh cũng dùng cổ độc, giữa hai người sẽ có liên hệ nào hay không?
Tôi nhặt chiếc huy hiệu trong đống tạp vật, lặng lẽ ghi nhớ hình dáng của nó, chờ sau này có cơ hội sẽ tìm kiếm đáp án cho tất cả những điều này, xem trong này có manh mối gì mà tôi đã bỏ sót hay không.
Tôi nghỉ ngơi một lúc lâu thì thân thể mới khôi phục như lúc ban đầu, cuối cùng đã biết vì sao Khương lão phu nhân nói muốn tôi đi địa khu Vân Quý. E rằng nguyên nhân đúng là có liên quan đến Kim Thiền, chỉ vừa nãy thôi, nếu người bình thường bị con rết này cắn, chắc chắn đã mất mạng, nhưng tuy tôi vô cùng đau đớn, nhưng vẫn còn còn sống, nói cách khác, sức miễn dịch của tôi mạnh hơn so với người bình thường rất nhiều.
Nhưng giờ trước mắt tôi lại xuất hiện một câu hỏi mới, có nên kể chuyện này cho người của Khương gia biết hay không?
Theo tôi được biết, Khương Ngọc rất yêu ba của Nguyệt Thiền, nếu chuyện này bại lộ có thể khiến Khương Ngọc vô cùng đau lòng, thậm chí còn sẽ sản sinh chán ghét đối với Khương Nguyệt Thiền. Nếu không nói, người của Khương gia chắc chắn cũng không biết có thế lực gì âm thầm gây bất lợi với mình, do đó buông lỏng cảnh giác, để kẻ địch thừa cơ lợi dụng, cả con rết đã ngủ đông hơn hai mươi năm còn có thể phát sinh độc tố mãnh liệt như vậy, thủ đoạn như vậy chỉ e kẻ địch không phải hạng tầm thường.
Đợi khi Khương gia biết chuyện này, e rằng người của Khương gia đã gặp nguy hiểm vì trúng kịch độc, người của Khương gia không có thủ đoạn chống đỡ, bọn họ không hề có Kim Thiền hộ thể.
Tôi nghĩ thà để cho Khương Ngọc đau lòng trong chốc lát, còn hơn khiến Khương gia tuyệt diệt, tuy đau lòng là sự giày vò tinh thần, nhưng còn hơn là chết. Nghĩ đến đây, tôi lập tức dọn dẹp mọi thứ, nhét lại trùng thi vào trong ống nghiệm.
Đương nhiên tôi không tính cho Khương Ngọc biết, Khương Ngọc Khương phu nhân có thành kiến với tôi, tôi cảm giác lão phu nhân là người khôn ngoan nhất cả thôn, lời nói của bà ấy mới đủ trọng lượng.
Nghĩ tới đây, tôi bèn cất hết đồ vào trong rương, sau một giấc ngủ chập chờn, hôm sau có người gõ cửa, người gõ cửa chính là thị nữ kia. Tôi cũng gần đây mới biết, thị nữ kia tên là Hồng Lam Hoa, là cô nhi, sau đó được Khương phu nhân thu dưỡng, để cho nàng lớn lên cùng Nguyệt Thiền.
Thị nữ đi tới nói: “Anh Tề, phu nhân gọi anh, anh đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ok, cô tới thật đúng lúc, mau giúp tôi kéo hành lý ra, tôi cùng phu nhân nói chuyện xong còn phải lên núi tìm lão phu nhân." Tôi vào toilet bắt đầu đánh răng.
Thị nữ cười gật đầu làm theo, chiếc rương kim loại màu xanh lá cây được bọc trong hành lý của tôi, tôi không muốn phu nhân biết chuyện này, đợi đến khi gặp lão phu nhân, lại để cho chân tướng rõ ràng.
Vào buổi sáng, phu nhân mặc hoa phục đậm đà bản sắc dân tộc, vô cùng vừa vặn xinh đẹp, Nguyệt Thiền cũng không hề kém cạnh phu nhân, Nguyệt Thiền thấy tôi đến, lập tức vui mừng cất tiếng chào: “Chào anh!”
"Chào em." Tôi cười nói.
Mà Khương Nguyệt Thiền cúi đầu nói với mẹ nàng: “Mẹ, xin hãy suy xét yêu cầu của con, dù sao con cũng vì lấy đại cục làm trọng."
"Đại cục làm trọng?" Tôi khó hiểu nhìn Khương Nguyệt Thiền.
Khương Ngọc đứng ở phía trước, giọng nói vẫn lạnh lùng như xưa: “Không phải mẹ không cho con đi, từ lần trước con rời nhà đi tìm Kim Thiền, anh họ con cũng vì con mà chết. Tuy cũng không hoàn toàn vì con, nhưng xã hội hiện nay phức tạp, còn con từ nhỏ đều lớn lên trong núi, chuyện gì cũng không biết, cho dù có Tề Mộ Vân bên cạnh, mẹ cũng không thể yên tâm, lỡ con bị thằng nhóc này đè ra làm chuyện xấu thì biết làm sao? Hơn nữa chị em của con Dư Vi ở chỗ này, con ở lại trong trại cũng có thể chăm sóc con bé."
"Nhưng thưa mẹ, Mộ Vân sắp phải mạo hiểm rồi, dù anh ấy học được chút võ thuật, nhưng luận về môn đạo huyền học vẫn dốt đặc cán mai, lỡ như dọc đường gặp phải kẻ mạnh hơn, vậy phải làm sao bây giờ?" Khương Nguyệt Thiền dịu dàng nhìn tôi.
Trong lòng tôi ấm áp, nhưng không nói chuyện, bởi vì đây là cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con.
Khương phu nhân hừ lạnh: “Con từ bỏ ý nghĩ này đi, luận về trải đời, con kém xa Tề Mộ Vân, hắn lăn lộn trong xã hội mấy năm liền, kinh nghiệm đối nhân xử thế phong phú hơn con rất nhiều, biết gặp hạng người nào nên nói lời gì, con chỉ biết cứng đầu thôi, chẳng biết gì khác..."
"Nhưng..." Khương Nguyệt Thiền hiển nhiên có chút không cam tâm.
Khương phu nhân dần rời khỏi hành lang, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, sau khi ăn cơm xong, mẹ cũng phải đi gặp bà của con, hai đứa cứ ở đó nói chuyện, lát nữa cùng Dư Vi từ biệt Tề Mộ Vân."
"Dạ... a..." Khương Nguyệt Thiền giậm chân, buồn bã nói.
Bữa sáng chán ngắt, không ai mở miệng nói chuyện, hai mẹ con đang giận nhau, tôi ăn xong 3 cái bánh bao và 1 chén cháo, lập tức no căng bụng.
Khi chúng tôi đến tòa tiểu trúc trong rừng, lập tức choáng váng trước cảnh đẹp ở nơi này, bởi vì tiểu trúc rất đẹp, nhất định chính là ngôi nhà nhỏ trong mộng, một bên là hồ, nước trong hồ đều là nước suối chảy từ trên núi xuống, trong suốt thấy đáy, trong đó có khá nhiều cá chép đang bơi, khi cả đám chúng tôi đi đến, cá chép bèn chen chúc tới, chắc tưởng chúng tôi tới cho chúng ăn.
Nhưng tôi nhanh chóng nhìn thấy lão phu nhân ngồi bên bờ hồ, lúc này bà ấy đang xem một ít sách, suy tư điều gì, lúc ý thức được chúng tôi tới, bèn chậm rãi đứng lên, nở một nụ cười vô cùng từ ái.