• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Nguyệt Thiền nhìn qua miếng ngọc bội: "Dư Vi cô có được miếng ngọc bội này thì xem ra cũng không phải người thường, chỉ miếng ngọc bội này thôi cũng đủ để mua cả một toà nhà thương mại rồi.”

Tôi nghe xong lập tức bàng hoàng, buột miệng hỏi: "Thứ này rất đáng tiền sao?"

"Tôi sẽ không lặp lại câu tương tự." Khương Nguyệt Thiền nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Ngọc bội này là vật do mẹ của em lúc còn sống đã cho em, cho nên xin anh hãy nhận lấy!" Dư Vi kiên trì nói.

Tôi vừa nghe là vật do mẹ của cô ấy để lại thì không còn ham muốn nữa, dù sao quân tử không được thứ người khác yêu thích, sao tôi có thể lấy đi vật có ý nghĩa đến vậy, bèn nói: “Vật quan trọng như vậy em cứ giữ lại đi, e rằng tương lai có ngày ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ, em có thể dùng miếng ngọc bội này đổi mấy cái bánh bao ha ha!"

Dư Vi rõ ràng không vui, sắp nổi đoá đến nơi, tôi lập tức tháo sợi dây buộc tóc trên đầu của cô, nói: “Tặng anh thứ này nha!"

Nhìn tôi nắm thật chặt sợi dây buộc tóc màu xanh lam trong tay, Dư Vi rốt cục cũng bật cười, cô ép ngọc bội vào vú mình, có vẻ rất vui vẻ.

Tôi đạp ga lái về phía trước, dọc đường chúng tôi vừa nói vừa cười, mặc dù Khương Nguyệt Thiền bề ngoài trông như một cô em lạnh lùng, nhưng trên thực tế nàng có văn hoá rất cao, nói chuyện hết sức hàm súc.

Lúc nói chuyện, thỉnh thoảng nàng còn đưa tay lên che miệng, vô cùng dịu dàng, thoát tục. Tôi nghĩ cô gái như vậy sau này chắc chắn sẽ là một người vợ tốt giúp chồng dạy con, nhưng gương mặt và vóc dáng của nàng xuất sắc như vậy, chắc tôi không có cơ hội gì.

Xe lái một lúc, băng qua các cây cầu lớn, lại vượt qua các con đường làng, nhưng đêm đen khó lường, đang lái thì đột nhiên xẹp lốp.

Tôi vội xuống xe, lúc này Khương Nguyệt Thiền cũng đi theo sau lưng của tôi, nàng hỏi: “Sao vậy?"

Trời tối dần, tôi cầm một chiếc đèn pin, ngồi xổm xuống nói: “Xem đi, lốp xe cán đinh xì hơi rồi."

"Thật xui xẻo, nhưng tại sao anh không đi đường lớn, lại đi vào mấy con đường làng này!" Dư Vi có vẻ không vui.

"Giờ thay lốp xe dự phòng, nếu không... chúng ta đành chờ ở đây." Tôi nói.

"Chờ đã." Khương Nguyệt Thiền nói, nàng xấu hổ nói: “Lúc tôi và anh họ tới đây cũng gặp phải tình huống tương tự, cho nên lốp xe dự phòng để trong cốp cũng lủng..."

Tôi choáng váng, dở khóc dở cười, nói: “Khương đại tiểu thư, lốp xe dự phòng bị lủng thì phải đi sửa đã chứ, thôi được rồi, chúng ta bị kẹt rồi. Nếu như đi liều, săm xe cũng sẽ phải bị hư, đến lúc đó trục xe bị hỏng, chúng ta cũng không đi được."

"Vậy làm sao giờ?" Khương Nguyệt Thiền nói, đương nhiên nàng cũng vô cùng nôn nóng.

Tôi nhìn chung quanh, nói: “Hiện tại chung quanh đều là đồng ruộng, bên kia không phải có hộ gia đình sao, không bằng chúng ta qua đó xem có dụng cụ sửa chữa nào không. Tôi nghĩ đây là lốp không săm, chỉ cần có một cây nạy, và một miếng keo dán lốp là tôi sửa được lỗ vá."

Trải qua một phen bàn luận, chúng tôi quyết định đi đến ngôi nhà kia. Tôi thấy ngôi nhà này vô cùng cũ, là nhà trệt mái ngói, một bên tường đã sụp đổ, lại dùng những tấm ván gỗ sắp hàng thành hàng để thay thế cho bức tường.

Bên ngoài chất một ít cỏ khô, còn có một chiếc xe lừa đã hỏng, trục xe đã gãy, nhìn từ xa mái nhà đã phủ đầy rêu xanh, nếu không có ánh đèn từ trong nhà hắt ra, tôi thật sự đã nghĩ không có ai sống ở đây.

Lúc này Dư Vi sợ hãi nói: “Em cảm thấy có gì đó rờn rợn, sao em cứ cảm giác giờ chúng ta đang ở trong bộ phim Wrong Turn vậy nè?"

"Em nghĩ nhiều rồi, đó chỉ là một ngôi nhà trệt nhỏ bé, trong đó không có Three Finger đâu!" Tôi nhìn Dư Vi cười nói.

Nhưng Khương Nguyệt Thiền ở bên cạnh lại cau mày không nói chuyện, hình như có bí mật gì đó khó nói, còn tôi đi ở phía trước, gõ cửa hỏi: “Có ai không?"

Không bao lâu, cánh cửa bèn phát ra một tiếng két, bên trong bỗng hiện lên một khuôn mặt già nua vàng khè khiến tôi giật cả mình. Khuôn mặt y hệt vỏ cây này mỉm cười, nhưng cười thì càng kinh khủng hơn, hơn nữa khuôn mặt này chỉ có một con mắt lành lặn, hốc mắt kia tối đen như mực.

Lúc này tôi mới nhận ra người mở cửa là một bà già, tôi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi đã làm phiền cụ, bọn cháu là du khách đi ngang qua đây thì bỗng nhiên xe lủng lốp, cháu muốn hỏi mượn dụng cụ, bà ơi chỗ bà có dụng cụ sửa xe nào không?"

Bà già nở nụ cười quỷ dị kinh khủng, kéo cửa ra nói: “Các cháu vào trước đi, bên ngoài trời nóng lắm."

Tôi cau mày, bởi vì tối hôm nay khá mát mẻ, chưa chắc đã tới 30 độ, sao bà già lại nói trời nóng?

Nhưng tôi cũng không để ở trong lòng, cùng Dư Vi và Khương Nguyệt Thiền bước vào, bà già nhìn thấy Khương Nguyệt Thiền và Dư Vi thì liên tục gật đầu, bà nói: “Hai cô bé này đẹp quá!"

"Cảm ơn, cụ ơi chỗ này có nước không ạ? Cháu khát quá, cho cháu xin ít nước được không ạ?" Khương Nguyệt Thiền lễ phép nói.

Bà già lập tức thét lớn vào phòng trong: “Con trai ơi, lấy chút nước ra đây!"

Vừa dứt lời, một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi bước ra khỏi, sự xuất hiện của gã khiến tôi kinh ngạc. Đó là một người đàn ông gù lưng, tàn tật, cái lưng gù xuống cực thấp, bả vai gần như ngang hàng với thắt lưng.

Nửa bên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nửa còn lại thì nở nụ cười vô cùng xấu xa, tóc tai bù xù, áo quần nhăn nhúm, toàn thân nồng nặc một hôi chua khó ngửi khiến người ta phải bịt mũi, cau mày.

Dư Vi trốn sau lưng của tôi, rõ ràng cô ấy vô cùng phản cảm với người đàn ông này, cả tôi cũng không thế nào ưa nổi. Gã dùng đôi mắt dâm dục hau háu nhìn vào mông vú của Dư Vi và Khương Nguyệt Thiền, còn nhìn chằm chằm không tha, cứ như muốn nuốt chửng không nhả xương hai cô gái này, trông cực kỳ đáng sợ.

Tôi nhìn quanh nhà thì phát hiện giữa hai căn phòng chỉ được ngăn cách bằng bức tường làm từ những tấm da rắn khâu lại với nhau, vô cùng mỏng manh, căn phòng vô cùng bẩn thỉu, ở trong góc phòng thì chất ngổn ngang rất nhiều nông cụ.

Mà ở bên cửa có dán 3 bức chân dung, bức thứ nhất là của Mao Trạch Đông, bức thứ hai và bức thứ ba đều là ảnh đen trắng, có vẻ là ảnh của người chết.

Bà già nói: “Nhà của bà nghèo lắm, các cháu chớ để ý, bác thấy giờ không còn sớm, hay là các cháu cứ chỗ của bà nghỉ ngơi một đêm?"

Dư Vi vội vã xua tay, vừa cười vừa nói: “Không được không được, chúng cháu còn phải gấp rút lên đường."

Bà già thở dài buồn bã: “Hai người trên tường một người là chồng của bà, ông ấy chết vì bệnh hủi, con trai lớn thì bị người ta đánh chết, giờ hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, bà cũng không biết có thể chăm sóc con trai đến khi nào."

Lúc này gã con thứ, cũng chính là kẻ mắc bệnh bại não run run ôm lấy đầu gối của mẹ mình khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, mẹ đừng buồn, còn có con... còn có con!"

Dư Vi xót thương, mềm yếu quay người sang chỗ khác lặng lẽ lau nước mắt, nhưng Khương Nguyệt Thiền vẫn lạnh lùng, uống một hớp nước sau đó chỉ im lặng.

Bà già an ủi con trai mình vài câu, sau đó lấy ra từ trong nhà mấy cái bánh bao lớn trắng như tuyết còn bốc hơi nóng, nói: “Chắc mấy cháu chưa ăn cơm, hay cứ ở lại một đêm, cùng hai mẹ con bác ăn chung bữa cơm. Bác thấy cũng khuya rồi, các cháu để mai hẵng đi sẽ tốt hơn, phía trước đang sửa đường sắt, trời tối đen như mực, các cháu vá lốp xong không chừng lại bị lủng lại thì chết."

Tôi rất khó xử, bà già nói không sai, nếu như lúc này có được chỗ nghỉ ngơi thì đường nhiên là tốt nhất. Nhưng tôi luôn cảm thấy chỗ này khá tà đạo, cứ như 3 người chúng tôi đang rơi vào trong một cạm bẫy, nhưng ngoại trừ những căn phòng nghèo nàn thì không còn thứ gì khác, cũng không phát hiện ra sơ hở gì.

Khương Nguyệt Thiền ngồi trên ghế, nàng nhìn tôi nói: “Tề Mộ Vân, anh là tài xế, anh quyết định đi, tôi sao cũng được."

"Đừng!" Dư Vi vội vàng nói: “Em bỗng nhiên cảm thấy rất hoảng hốt, nhất định sẽ xảy ra chuyện, em dám khẳng định!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK